Chương 16: (Vô Đề)

Ngày thứ ba, tôi nhận được điện thoại của chú hai.

"Ninh Ninh à, tối mai về nhà một chuyến nhé."

Tôi vừa nghe điện thoại, vừa tưới nước cho hoa bách hợp, cười nói: "Ôi, chú hai, sao hôm nay tự dưng nhớ tới cháu vậy?"

"Thì... cháu ly hôn rồi, người nhà cũng không thể nhìn cháu chịu khổ bên ngoài, nhân tiện tổ chức yến tiệc, giúp cháu tìm đối tượng."

"Thì ra chú cập nhật thông tin nhanh thật."

"Cháu nói có về không nào?"

"Nhất định đúng giờ."

Cúp máy, Dư Vãn lo lắng nhìn tôi, "Cậu không phải đã cắt đứt quan hệ với ba mẹ rồi sao, chuyện nhà họ còn liên quan gì đến cậu?"

"Gãy xương còn dính gân, tớ không chủ động dây vào, họ vẫn luôn muốn hại tớ đấy thôi."

Buổi tối, tôi mặc váy đuôi cá ôm sát màu đen, đẩy cửa lớn nhà họ Tang.

Trong sảnh tiệc rượu, tiếng chạm ly vang vọng.

Vừa bước vào, ánh mắt mọi người liền đổ dồn về phía tôi, bắt đầu xì xào bàn tán.

"Đây là tiểu thư nhà họ Tang à? Chẳng có tí khí chất gì."

"Ha, ba mẹ không quản, cô mong ai quản được?"

"Có cần bảo con trai cô thử tiếp cận nhà họ Tang không, đỡ phải phấn đấu mười mấy năm?"

"Biến đi."

Tôi đi xuyên qua đám đông, vừa rẽ ngoặt thì nghe thấy một giọng quen thuộc.

"Đã lâu không gặp."

Tôi nhìn theo tiếng nói, Thời Hoài Tự cầm ly rượu, đứng giữa đám đông, cười dịu dàng.

Anh xưa nay vẫn luôn rực rỡ như vậy.

Nghe tin anh ly hôn, không ít ông chủ lao vào như thiêu thân, bạn nữ bên cạnh anh vây quanh chặt kín.

Chắc vui lắm nhỉ.

Mọi người phát hiện ra tôi, tiếng nói chuyện bỗng im bặt.

"Tổng giám đốc Thời, hay là ngài đi chào hỏi người quen trước—"

Thời Hoài Tự lạnh lùng liếc tôi một cái, rồi thu lại ánh mắt, "Không cần, giữa chúng tôi không còn quan hệ gì nữa."

Tôi tùy tiện cầm lấy một ly champagne từ tay phục vụ, đi đến.

Người qua đường lập tức tránh ra, sợ chúng tôi cãi nhau sẽ bị vạ lây.

Ánh mắt sâu thẳm của Thời Hoài Tự dừng lại trên đôi môi ướt át của tôi, sau đó lướt dọc theo cổ, thu hết đường cong eo thon vào mắt, thoáng chốc quên mất lời thoại.

Tôi không đợi được nữa, hắt thẳng ly champagne vào áo anh ta, cười nói: "Chào hỏi một chút, tổng giám đốc Thời không phiền chứ?"

Anh nhận lấy chiếc ly trống từ tay tôi, đầu ngón tay lưu luyến lướt qua mu bàn tay tôi, cười nhạt: "Không phiền."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!