Chương 14: (Vô Đề)

Tính ra, đã một tuần rồi tôi chưa gặp mặt anh, tối nay chỉ là đột nhiên muốn chờ anh về.

Trời dần lạnh, tôi kéo đến trung tâm mua sắm, chọn cho Thời Hoài Tự một bộ đồ đông.

Khăn quàng màu lạc đà caro, áo khoác dạ, còn có đôi găng tay tình nhân lông xù giống kiểu tôi, nhìn hơi trẻ con.

Lúc cất vào tủ, bỗng nghe thấy điện thoại rung trong túi áo khoác.

Lôi ra xem, là một email.

Tôi chụp ảnh lại, gửi tin nhắn cho anh, giọng điệu trêu chọc: "Anh Hoài Tự ơi, sao lại có điện thoại mà người ta không biết thế này?"

Anh đã quen với những trò đùa kỳ cục của tôi, trả lời: "Điện thoại dùng cho công việc, quên mang rồi, giúp anh mở ra xem đi."

Tôi cười mở email, lẩm bẩm: "Đừng là thư tình người khác viết cho anh đấy nhé, không thì em làm ầm lên thật đấy—"

Giao diện chuyển đến, là một báo cáo bệnh án.

Tôi nheo mắt, phóng to xem kỹ, "Tống... Thành Huy, gãy xương sọ và xuất huyết nội sọ..."

"Người này chắc bị cái gì đập vào đầu rồi... Ồ, dưới còn có báo cáo tử vong, tai nạn lao động, thật đáng thương."

Thời Hoài Tự nghe xong, "Ngoan, cất điện thoại lại đi. Anh về nhà sẽ mua bánh ngọt cho em."

"Vừa nói là cho em xem mà, đồ keo kiệt..."

Anh cười khẽ, "Không có gì đáng xem cả."

Trong bếp vẫn đang hâm nóng cơm cho anh, tôi cất điện thoại lại, rồi lôi giấy gói ra, định gói bộ đồ mới thành quà tặng, cho anh bất ngờ.

Bạn thân Dư Vãn gọi điện trêu tôi: "Hồi trước ghét người ta c.h.ế. t đi được, Tang Ninh, cậu bị thay tim rồi hả..."

"Anh Hoài Tự nhà mình tốt nhất, trước kia mắt mù thôi được không?"

"Được được được, khi nào cậu mở studio chung với tớ? Biết bản thiết kế của cậu giờ hiếm như vàng rồi không?"

Tôi do dự một chút, "Đợi thêm đi... Tớ ở nhà cũng có thể gửi bản thiết kế mà..."

"Ái chà chà, cậu cứ ở nhà bám lấy anh Hoài Tự đi."

Tôi thừa nhận, là muốn ở bên anh nhiều hơn.

Nếu đời này có cơ hội làm lại mà không thay đổi gì, cuối cùng cũng sẽ cùng nhau đi đến cái chết, vậy thì mỗi ngày trôi qua đều là một ngày ít đi.

Thời Hoài Tự về nhà đúng giờ.

Trong phòng khách chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ cho anh, nồi lẩu vẫn còn ấm.

Tôi ôm đầu gối, co lại trong góc ghế sofa, nín thở chờ đợi.

Thời Hoài Tự nhẹ nhàng gọi: "Ninh Ninh."

Tôi không lên tiếng, khom lưng lén vòng ra sau lưng anh, đột ngột nhảy lên vai anh.

"Meo!"

Thời Hoài Tự bất đắc dĩ cõng tôi, "Ôm chặt, đừng rơi xuống."

"Anh không sợ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!