Chương 1: (Vô Đề)

Tôi c. hết vào năm tôi yêu anh ấy nhất.

Tài sản hàng trăm triệu, anh nói bỏ là bỏ.

Cùng tôi chôn thân trong biển lửa.

Khi mở mắt ra, tôi đã quay về mười năm trước.

Chúng tôi vừa mới kết hôn, là lúc tôi ghét anh nhất.

Tôi chạy đến công ty anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh, nghẹn ngào nói: "Thời Hoài Tự, xin lỗi anh."

Anh sững người trong chốc lát, sắc mặt bình lặng, "Nói đi, lần này em lại định dày vò tôi thế nào nữa?"

1

Khi vụ nổ cuối cùng xảy ra, tôi nhớ là Thời Hoài Tự đã không ra ngoài.

Người luôn sạch sẽ gọn gàng ấy, quỳ xuống bên cạnh tôi, nói: "Tang Ninh, đừng sợ, anh sẽ ở bên em."

Năm đó anh 38 tuổi.

Hàng trăm triệu tài sản, nói bỏ là bỏ.

Cùng tôi chôn thân trong biển lửa.

……

Buổi hoàng hôn giữa mùa hạ, ánh tà dương ngoài cửa sổ đỏ như máu.

Gió oi bức thổi vào trong phòng.

Tôi tỉnh dậy từ trong mộng, ngồi ngẩn người trên giường.

Chiếc đồng hồ báo thức ở góc tường tí tách kêu, lịch để bàn lặng lẽ nằm trên mặt bàn.

"Phu nhân, anh Thời vừa gọi điện, nói tối nay sẽ không về."

Giọng của dì Lưu vang lên từ phòng khách, bình thản an yên.

Tôi cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn cưới còn mới tinh trên ngón áp út.

Nhắm mắt lại.

Không ngờ lại quay về mười năm trước.

Ngọn lửa ngút trời trước khi chết, cùng vòng tay ấm áp và vững chãi, đều chân thật đến đau lòng.

Khoảnh khắc cuối cùng, Thời Hoài Tự vẫn nói với tôi: "Tang Ninh đừng sợ, kiếp này anh đã đợi em quá lâu, kiếp sau, nhất định sẽ sớm đến tìm em."

Rốt cuộc đây là mơ, hay là hiện thực?

Tôi tự cấu mình một cái, cơn đau âm ỉ từ bắp đùi truyền đến.

Tiếng còi xe ngoài cửa sổ khiến dòng suy nghĩ hỗn loạn của tôi bừng tỉnh.

Sau cơn chấn động, là một nỗi đau âm ỉ và xót xa không dứt tràn về.

Một hiểu lầm do con người tạo nên, khiến tôi hận Thời Hoài Tự suốt nhiều năm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!