Chương 2: Đại náo cổ giới nguyên chủ

Đến khi có những tia nắng từ bầu trời rọi xuống thì đó cũng là lúc Y Quân từ từ tỉnh dậy. Cô mở mắt nhìn ra xung quanh. Nơi cô đang ngồi là một khu rừng gì đó rất vắng vẻ, nhìn sang thì thấy hai tên đàn ông đã bị cô đánh chết từ tối qua.

Y Quân đánh lên tráng mấy cái cho tỉnh táo rồi chống tay đứng vậy. Cô nhìn cơ thể của Nguyên Chủ mà cảm thán:

- Không ngờ cô lại thảm như vậy, nhưng yên tâm đi... tôi sẽ khiến cho bọn chúng phải trầm trồ trước một Y Quân lịch lảm của hiện đại.

Nói xong cô khẽ nở ra một nụ cười rất tự tin và có phần lạnh lùng. Cô liếc mắt tìm đường ra thì thấy những dấu chân còn sót lại của hai tên ôn dịch kia. Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô ôm phần tay trái bị thương mà bước từng bước thoát ra khỏi nơi này.

***

Tại Sảnh Chính Của Nho Phủ.

Một người phụ nữ tên là Đào Hằng, Mẹ kế của Y Quân đang ngồi chễm trệ trên một chiếc ghế gỗ đắt tiền, thưởng thức mùi vị của trà Tân Châu. Một loại trà khó ai có được kể cả các quan viên giàu có trong triều đình. Ngoài sảnh có một cô con gái tên là Nho Xuân Hương đang từ từ bước vào.

Gặp Đào Hằng cô liền khụy xuống chào bà rồi ngồi vào ghế của mình. Cô ta đắt ý nói:

- Con ả tiện nhân Y Quân kì này khó mà sống sót. Giờ chắc hai tên kia cũng đã xong việc rồi.

Đào Hằng nghe thế thì cưới lên khoái trí. Bà đặt ly trà xuống rồi nhìn sang Hương mà nói:

- Con Gái của ta thế mà cũng được việc, mới đây đã giải quyết xong con tiện nhân Y Quân Ngốc nghếch kia rồi. Trước đây không vì lão gia thì mẹ đã giết nó từ lâu rồi chứ đâu phải đợi đến bây giờ. Nhưng mai thay ông ấy đã chết.

Lại nói, Y Quân năm xưa khi được Nho phu nhân sinh ra thì không may lại bị băng huyết mà chết. Vì thấy mình không thể chăm sóc tốt người con bằng một người mẹ nên ông liền lấy thêm một thiếp để chăm sóc Y Quân.

Nhưng ông không ngờ rằng ngây từ lúc Đào Hằng bước chân và Nho phủ thì trong đầu bà ta đã có tính toán trừ khử đứa con của ông rồi. Năm Y Quân được một tuổi đầu thì Đào Hằng có thai sinh ra Nho Xuân Hương. khi cô được ba tuổi thì Đào Hằng lại sinh tiếp một đứa con trai nhỏ tên là Nho Lang.

Hai đứa con của Đào hằng đều thông minh tài giỏi. Tội cho Y Quân là cô bị thiểu năng bẩm sinh nên không được thông minh như hai đứa em của mình. Tuy vậy nhưng cha cô vẫn thương yêu hết mực. đến khi Ông lâm trọng bệnh mà qua đời thì mới mở ra cánh cửa của địa ngục tra tấn.

Y Quân không được ở trong phòng mình nửa mà phải ngủ cùng với các hạ nhân. Ăn uống sinh hoạt như người ăn kẻ ở trong nhà. Khổ nổi là cô không được thông minh nên thường đụng đâu bể đó khiến cho Đào Hằng lấy cớ đánh đập cô tàn bạo.

Ngày hôm đó lúc Y quân đang say giấc thì bị hai tên đàn ông mặt đồ đen mang đến một khu rừng cách đó không xa để tiện cho việc giết người. Hai tên đó đặt cô xuống rồi dùng vật cứng đập vào đầu cô cho chảy máu và sao đó là cớ sự như bây giờ:

- Giết con ả đó xong thì phải tự thưởng cho mình một bửa tiệc chứ!

- Dạ phải đó mẹ, hồi nửa con sẽ kêu đám gia nhân đi mời vài vị phu nhân khác đến ăn cùng.

Xuân Hương vừa dứt câu thì một hạ nhân bỗng từ ngoài cửa chạy vào, giọng lắp bắp nói.

- Thưa Nho, Nho.. Phu Nhân. Đại, Đại, Đại.... tiểu thư về.

Nghe giọng nói lắp bắp của hắn Đào Hằng giận dữ quát:

- Có chuyện gì thì từ từ nói ngươi làm gì mà hoảng hốt như thế?

- Thưa phu nhân, đại tiểu thư đã trở về đang ở ngoài cửa.

Xuân Hương vội xen vô

- Sao, sao có thể chứ?

Vừa lúc Y Quân cũng bước vào

- Sao lại không được hả em gái yêu quý của ta.

Ta chỉ là đi chơi qua đêm, nhưng trên đường về gặp một số cục đá vướng chân mà không ngờ mẹ kế và em gái của ta lại lo lắng như vậy. Mà nãy ở ngoài cửa ta còn nghe nói mở tiệc là tiệc gì thế nhỉ?

Trong lòng Đào Hằng và Xuân Hương liền thầm nghĩ

"Sao, sao có thể chứ? rõ ràng ta đã cho người bắt cô ta đi, ta còn tận mắt thấy cô ta bị bắt sao cô ta có thể còn sống chứ, vậy còn hai tên kia." Xuân Hương nở một nụ cười gượng nhìn Y Quân trả lời. Giọng Khiêm Nhường:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!