Đại hội bổ nhiệm rất nhanh liền kết thúc.
Sau khi Diệp Lâm tuyên bố xong quyết định, Lý Dật Phong và Lãnh Phong lần lượt tỏ thái độ ủng hộ quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm của Thành ủy, Đạt Hán quốc và Quách Vĩ Toàn cũng trước sau lên tiếng, một người hoài niệm những năm tháng công tác ở huyện Khổng, một người khẳng khái chú thích bày tỏ tương lai phải vì huyện Khổng kính dâng toàn bộ tâm huyết, sau khi trình tự theo lệ qua đi, đại hội chấm dứt viên mãn.
Hội nghị vừa chấm dứt, Diệp Lâm liền đi tới phòng Thư ký của Văn phòng Huyện ủy.
Ôn Lâm liền đoán được dì cả sẽ đến, cô đã sớm ngâm sẵn trà hoa cúc mà dì cả thích nhất, vừa thấy diệp lâm tiến vào liền đưa qua tách trà:
- Dì cả, nói hết nửa ngày, khẳng định miệng khô lưỡi khô, đây, uống trà đi
Khác với vẻ mặt nghiêm khắc cứng ngắt trên đài chủ tịch, ở trước mặt Ôn Lâm, Diệp Lâm ấm áp như gió mùa xuân, nhận lấy tách trà uống một ngụm, tươi cười hiền lành mà ôn hòa:
- Tiểu Lâm, cháu ở phòng Thư ký cũng đã hơn một năm, có cảm xúc gì không nào? Có ngẫm nghĩ qua bước tiếp theo nên đi như thế nào không?
- Cảm xúc có rất nhiều, nhưng bước tiếp theo nên đi như thế nào... Chưa nghĩ ra.
Ôn Lâm cười hì hì nói
- Dì cả, thành phố Hoàng Lương ổng cộng có 4 khu 14 huyện và 1 thị xã cấp huyện, huyện Khổng nhỏ nhất lại bình thường nhất, ở thành phố sao cứ nhìn chằm chằm vào sự tình của huyện Khổng chứ? Chẳng qua chỉ là một cái đập nước, cũng không phải công trình lớn lao gì, sao có động tĩnh lớn thế?
- Cháu còn nhỏ, rất nhiều sự tình trong quan trường cháu vẫn chưa hiểu hết đâu, xem không hiểu không cần lo, phải nhiều xem nghĩ nhiều, nhưng không thể hỏi nhiều. Biết không?
Sự tình không nên hỏi, ngàn vạn lần không được mở miệng
Diệp Lâm rất yêu mến Ôn Lâm, cô vốn là có quan hệ tốt với em gái, mà Ôn Lâm từ nhỏ đã được người thấy người yêu mến, cô đối với Ôn Lâm như chính con ruột mình
- Huyện Khổng đừng thấy là huyện nhỏ, nhưng lại là khá kỳ lạ, nhiều khóa của bộ máy huyện Khổng cũng rất không phối hợp... Dì nói với cháu thứ này làm gì không biết, cháu nhớ lấy, thật tâm mà làm tốt phận sự chức trách của mình, đừng hỏi thăm lung tung, lại càng không không được truyền lời bậy bạ, lần này đề lên Phó phòng, năm sau năm tới lại giải quyết chức trưởng phòng của cháu, thì cháu sẽ nhảy ra huyện Khổng, chuyển đến thành phố…
- Nhưng, cháu muốn tiếp tục ở lại huyện Khổng phát triển...
Ôn Lâm trong đầu đột nhiên nhảy ra bóng dáng của Quan Doãn, cô hoảng sợ, vội lắc đầu xua tan hình tượng cợt nhả của Quan Doãn, lại nói
- Ở thành phố hoàn cảnh rất phức tạp, cháu một thân con gái, sợ ứng phó không được
Diệp Lâm ngược lại mỉm cười:
- Huyện Khổng tuy nhỏ, vấn đề nhưng huyện Khổng ở trong thành Phố Hoàng Lương 4 khu 14 huyện và 1 thị xã cấp huyện, là phức tạp nhất cũng khó giải quyết nhất, cháu nếu ở huyện Khổng kiên trì hai ba năm còn có thể đứng được ổn đi được thẳng, thì khi cháu đến thành phố, khó khăn gì cũng không sợ
- Thật ư?
Ôn Lâm không thể tin được,
- Huyện Khổng nho nhỏ, tổng cộng chỉ được 200 ngàn nhân khẩu, đám người trong bộ máy Huyện ủy, không ít người huyện Khổng, quan hệ cá nhân với nhau sao lại phức tạp được chứ?
- Cái con bé này, sao đầu óc đơn thuần như vậy?
Cháu thực không thích hợp trong quan trường
Diệp lâm cười nói
- Nói đơn giản, huyện Khổng là miếu nhỏ thần linh lớn…
Tục ngữ này Ôn Lâm nghe qua, liền thốt ra câu tiếp theo:
- Trì nông vương bát nhiều!
- Càn quấy!
Diệp Lâm giơ tay đánh Ôn Lâm một cái
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!