Chương 83: (Vô Đề)

Dịch: Minovan

Cố Cửu Tư đang đứng trong góc đột nhiên phì cười, đến Trần Mộ Bạch cũng hơi mỉm cười theo rồi lên tiếng giải thích, "Nghe nói cô gái này ngày nào cũng đến trêu chọc Ôn Nhượng, anh đoán chắc Ôn Nhượng sắp trả đòn rồi, hôm nay chắc chắn sẽ có kịch hay để xem."

Ôn Nhượng làm như không nghe thấy câu nói của cô gái đó, "Đau đầu, đau lưng, đau chân, đau bụng, tất cả những chỗ có thể đau thì cô đều đau cả rồi, hôm nay không biết lại đau chỗ nào đây?"

Cô gái xòe bàn tay ra, cũng lười phải bịa thêm một lời nói dối, "Chỗ nào cũng đau, anh bắt mạch cho tôi trước đi."

Một loạt các tiếng động loạt xoạt vang lên, Ôn Nhượng vẫn mang theo vẻ mặt đầy nhẫn nhịn, "Cô gái, tôi đang bắt mạch cho cô, cô sờ tay tôi làm gì."

"Ồ."

Lại qua được một lúc, Ôn Nhượng lạnh mặt lên tiếng hỏi, "Sờ đã đủ chưa?"

"Chưa."

Cho đến khi ánh mắt của Ôn Nhượng bắt đầu toát ra sự lạnh lẽo, cô gái nào đó mới biết đường buông bỏ, để mọi thứ trở lại theo đúng như cũ, thế nhưng…

Ôn Nhượng nhíu chặt mày, như có điều gì suy nghĩ, "Đã kết hôn chưa?"

"Chưa."

"Đã có bạn trai chưa?"

Cô gái liếc nhìn Ôn Nhượng một cái sau đó thẹn thùng trả lời, "Có rồi."

Ôn Nhượng ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt cực kỳ nghiêm túc hỏi, "Có mấy bạn trai?"

"…" Cô gái nào đó quả nhiên muốn nổi cáu.

Ôn Nhượng cũng coi như biết chừng mực, để cô gái kia bình tĩnh mới tiếp tục, nhưng vừa mới mở miệng thì…

"Cô gái này, cô có thai rồi."

Ngón tay chỉ về phía Ôn Nhượng run rẩy kịch liệt, "Linh tinh! Tôi còn chưa… sao có thể có thai được! Người xuất gia không được nói dối!"

Ôn Nhượng ưỡn thẳng lưng trả lời, "Tôi không phải người xuất gia, tôi có tóc."

"… Nếu anh không phải người xuất gia thì có thể cưới tôi rồi."

"Xin lỗi thí chủ, đối với người xuất gia, vạn vật đều chỉ là hư vô."

"Không phải anh vừa nói anh có tóc nên không phải người xuất gia sao?"

"À, lúc tôi muốn mình là người xuất gia thì sẽ là người xuất gia, lúc không muốn thì sẽ không phải. Một bông hoa là một thế giới, mỗi thân cây là một kiếp phù sinh, một lần ăn là ăn một bát, mỗi lần ngủ là ngủ nguyên ngày, a di đà phật, thiện tai thiện tai."

(*Đoạn này anh vừa trích lời Phật vừa tự bịa =)) )

"…" Cô gái hất tay bực dọc bỏ đi.

Ôn Nhượng quay đầu nhìn hai người nào đó ngồi trong góc nãy giờ, vô cùng tốt tính hỏi, "Xem đã đủ chưa?"

Còn chưa dứt lời liền nhìn thấy một vị hòa thượng có chòm râu bạc phếch xuất hiện trước mặt Ôn Nhượng.

Sư chủ trì nói những lời thấm thía sâu xa một lúc rất lâu, biến những câu nói đơn giản thành nhưng câu nói đầy tính Phật pháp, nói trắng ra thì chính là biến chuyện đơn giản thành phức tạp. Tóm gọn lại thì chỉ có một ý thế này, nữ thí chủ nào đó con người cũng rất được, cậu xem hôm nào ngày đẹp thì cưới luôn được không?

Ôn Nhượng liếc nhìn vị sư chủ trì nào đó kiêm cả việc mai mối rất chuyên nghiệp một lúc lâu, "Sư chủ trì, thầy định làm gì?"

Vị sư chủ trì lau lau mồ hôi, "Đó là cháu gái ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!