Chương 82: (Vô Đề)

Dịch: Minovan

Cũng may là đứa bé này vô cùng ngoan ngoãn, đáng yêu, sau khi ăn uống no say thì im lặng nằm trong lòng Cố Cửu Tư, mở đôi mắt to tròn long lanh nhìn ngó khắp nơi, không hề sợ người lạ, chỉ cần chọc một chút là liền cười khúc khích.

Cố Cửu Tư vốn thích trẻ con, cảm giác trẻ con giống như những thiên sứ vậy, vô cùng thuần khiết, chân thật. Vì vậy mà cô dồn toàn bộ sự chú ý của mình vào đứa bé đó, hoàn toàn không thèm quan tâm đến Trần Mộ Bạch dù chỉ là một chút. Trần Mộ Bạch bỗng dưng có cảm giác… ghen tỵ, cứ một lát là lại dùng tay véo véo lên gương mặt mịn mà trắng nõn của đứa bé, bởi vì không biết đứa bé tên là gì, nên cứ liên tục gọi là "bé mập", sau khi bị Cố Cửu Tư cằn nhằn vài lần thì mới chịu dừng, đương nhiên cũng là chỉ những lúc cô không có ở đó mà thôi.

Cố Cửu Tư muốn đi thay quần áo nên đành để Trần Mộ Bạch ôm đứa bé một lúc, ai ngờ được bé mập vừa nằm trong lòng Trần Mộ Bạch liền gào lên khóc.

Đối với một "sinh vật" bé bỏng, yếu đuối này, Trần Mộ Bạch không biết mình nên ôm đứa bé chặt hơn một chút hay không, nếu nên thì sức lực như thế nào là đủ, động tác anh trở nên cứng ngắc, kỳ cục, đứa bé vừa lên tiếng khóc anh liền vứt lại cho Cố Cửu Tư, vẻ mặt giống như vừa trút được một gánh nặng vô cùng to lớn.

Kỳ lạ là, đứa bé vừa được Cố Cửu Tư ôm vào trong lòng thì không còn khóc nữa, cô bật cười, "Nó biết anh không thích nó, nên không muốn anh ôm đấy."

"Một đứa con nít, biết cái gì chứ." Trần Mộ Bạch chớp mắt tỏ vẻ khinh thường, "Nó cũng không thích anh, anh cũng không thích ôm nó."

Cố Cửu Tư nghe thấy vậy thì quay đầu sang một bên, mím môi nhịn cười.

Sau đó, Trần Mộ Bạch vẫn phải miễn cưỡng ôm lấy đứa bé rồi nâng đứa bé ra trước mặt mình tỉ mỉ đánh giá, hai người một lớn một nhỏ, mắt to trừng mắt bé, mỗi bên là một vẻ mặt khác nhau.

Một lúc sau, Trần Mộ Bạch đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nhìn đứa bé sau đó mỉm cười, "bé mập" ngay tức khắc lại oa oa gào lên khóc.

Lần này, Trần Mộ Bạch không còn vì việc này mà cảm thấy buồn bực nữa ngược lại còn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Sau khi thay xong quần áo, Cố Cửu Tư đẩy cửa bước vào thì đúng lúc bắt gặp Trần Mộ Bạch đang mím môi, giơ tay ra chuẩn bị véo má "bé mập", nghe thấy đằng sau có tiếng động nên quay đầu lại nhìn cô, bàn tay vốn đang giơ ra lại từ từ duỗi xuống, nhè nhẹ vỗ lên lưng bé rồi lẩm bẩm nói nhỏ, "Không hề mập chút nào hết, thật là ngoan."

Còn chưa dứt lời, anh bất chợt cảm thấy người ướt ướt, anh cau mày, quay đầu hỏi Cố Cửu Tư đầy nghi hoặc, "Sao anh lại cảm thấy nóng nóng nhỉ?"

Cố Cửu Tư dường như đã đoán ra được điều gì đó, cô bước lại gần rồi cúi đầu liếc mắt nhìn, sau đó vô cùng bình tĩnh trả lời, "Bé tiểu rồi."

Trần Mộ Bạch cúi đầu nhìn đứa bé, nó vẫn vô cùng bình thản trước việc này, anh nghiến chặt răng hỏi, "Dám tè lên người tao?!"

Vẻ mặt đứa bé cực kỳ vô tội, quẫy đạp hai tay dường như muốn được Cố Cửu Tư ôm.

Cố Cửu Tư bật cười, "Lúc nãy, chắc chắn là anh ức hiếp thằng bé rồi, nên nó mới dám tè lên người anh đó."

Trần Mộ Bạch cực kỳ khinh thường và chán ghét, "Ức hiếp nó? Thực lực khác xa, anh không nhẫn tâm xuống tay."

Hai người đàn ông một lớn một bé, đấu trí đấu sức cả một ngày trời, vốn tưởng rằng đến đêm là có thể yên tĩnh một chút, thế nhưng trước khi đi ngủ Trần Mộ Bạch lại cảm thấy cực kỳ tổn thương.

Anh đứng ở cạnh giường nhìn một lúc, sau đó giơ tay chỉ, "Thằng bé mập này sao lại nằm ngủ ở giữa chúng ta?"

Cố Cửu Tư vừa dỗ đứa bé ngủ vừa lên tiếng trả lời, "Vậy anh định để nó ngủ ở đâu?"

Vẻ mặt của anh nghiêm chỉnh như đang bảo vệ chủ quyền của mình, "Em là vợ anh, ngủ bên cạnh em lại là chồng của một người khác, em vứt anh vào chỗ nào rồi?"

Cố Cửu Tư cảm thấy kỳ quặc, liếc nhìn anh, "Anh nói linh tinh gì đấy, nó mới có mấy tuổi."

Tuy Trần Mộ Bạch vô cùng không hài lòng, thế nhưng sau khi xem xét, nghiên cứu một lúc vẫn không tìm được một chỗ khác thích hợp hơn nên đành chấp nhận hiện thực này.

Hai người họ chăm sóc đứa bé cả ngày trời cũng bắt đầu cảm thấy mệt, Trần Mộ Bạch ngáp liên hồi, "Sao nó vẫn không chịu ngủ vậy?"

Cố Cửu Tư cũng gần như sắp gục xuống vì buồn ngủ rồi, mơ màng lên tiếng đề nghị, "Anh thử hát ru đi."

Tuy Trần Mộ Bạch không còn đủ tỉnh táo nhưng vẫn từ chối ngay lập tức, "Không hát, khúc hát ru của anh phải hát cho con gái anh nghe chứ."

Cố Cửu Tư nghe thấy vậy thì tỉnh hẳn, "Sao anh chắc là con gái vậy, nhỡ đâu là con trai thì sao?"

"Em thích con trai hay con gái?"

"Thế nào cũng thích."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!