Dịch: Minovan
Trần Mộ Bạch lúc mới thức giấc rất dễ nổi cáu, không biết rốt cuộc là tên nhóc nào không có mắt, mới sáng sớm ra đã đi chọc giận anh.
Chú Phương đang chuẩn bị đồ ăn sáng trong phòng bếp, nghe thấy tiếng mở cửa liền đi ra rồi nở một nụ cười bất đắc dĩ với Cố Cửu Tư, giọng điệu còn mang theo một chút cưng chiều đối với đứa trẻ đang vô lý gây sự kia, "Vì một chiếc áo sơ mi…"
Chú Phương tên thật là Trần Phương, là bố ruột của Trần Tĩnh Khang, vốn là quản gia của nhà họ Trần, thế nhưng từ lúc Trần Mộ Bạch chuyển ra khỏi Trần gia, ông cũng liền đi theo anh.
Cố Cửu Tư gật đầu với chú Phương , tỏ rằng mình đã hiểu, ngay lập tức đi lên lầu liền nhìn thấy Trần Mộ Bạch đang khoác áo choàng tắm đứng ở trong phòng ngủ hét to, "Cố Cửu Tư đâu? Cố Cửu Tư đâu rồi? Cố Cửu Tư đi đâu rồi?"
Giọng nói run run của Trần Tĩnh Khang từ trong phòng thay đồ vang lên, "Sáng sớm nay đã không thấy đâu…"
Trần Mộ Bạch nghe xong dường như càng tức hơn, "Đồ ngốc nghếch này, sao vẫn chưa tìm được!"
Trần Tĩnh Khang ở bên trong tìm một lúc lâu, cậu ôm một xấp áo sơ mi trong lòng, tìm ra một chiếc áo nào đó liền cầm lấy chạy ra ngoài, "Thiếu gia, có phải là chiếc này không?"
Trần Mộ Bạch liếc mắt một cái, "Không phải! Tìm tiếp! Chiếc áo đó không có họa tiết tối màu! Không có gì cả!"
Cố Cửu Tư thở dài một cái, bước lên phía trước hỏi, "Mộ thiếu, đang tìm gì vậy?"
Trần Tĩnh Khang nghe thấy giọng nói của cô, mặt mày liền rạng rỡ hẳn lên, "Chị Cố, chị về rồi ư? Tốt qua rồi! Chị có thấy chiếc áo lần trước cô Thẩm tặng cho Mộ Thiếu không, chiếc sơ mi trắng ấy?"
Cố Cửu Tư nhìn kỹ đống quần áo trong tay của cậu, rồi lại nhìn vẻ mặt của Trần Mộ Bạch, không nói lấy một câu nào liền đi vào trong phòng thay đồ.
Phòng thay đồ lớn như vậy mà lúc này lại vô cùng bừa bộn, khắp nơi đều là quần áo, Trần Tĩnh Khang chỉ biết ảo não đứng ngay đằng sau.
Cô nhỏ tiếng hỏi, "Chiếc áo sơ mi mà cô Thẩm tặng không phải là sau khi anh ta nhận xong vừa xoay người đã vứt đi rồi sao?"
Đang lúc cô không biết phải giải quyết như thế nào thì Trần Mộ Bạch đã bước vào bên trong, thuận tay nhấc lên một chiếc áo không có hoa văn tối màu, một chiếc áo sơ mi màu trắng cực kỳ giản dị, "Ồ, không phải nó đây sao? Hai người bốn cái mắt mà cũng không thấy à?"
Cố Cửu Tư nhìn thấy chiếc áo sơ mi trong tay anh liền cau mày, chiếc áo này nào có phải của cô gái họ Thẩm tặng, rõ ràng là chiếc áo mà Giáng sinh năm ngoái cô thuận tay xách về, sao anh có thể tùy tiện nói bừa như vậy chứ.
Nhắc tới chuyện này thì quả thật thỉnh thoảng tính tình của Trần Mộ Bạch sẽ giống hệt như một đứa trẻ, ví dụ như , mỗi một ngày lễ anh đều muốn người khác tặng quà cho mình, thế nhưng người ngoài tặng anh đều coi thường, người của Trần gia tặng ngay đến cả nhận anh cũng khinh thường không thèm nhận, chỉ có quà của cô, Trần Tĩnh Khang và chú Phương, anh mới vui vẻ như một đứa trẻ mà nhận lấy.
Từ trước đến nay, Trần Tĩnh Khang vẫn luôn là một kẻ nịnh bợ, không có lập trường, không có nguyên tắc, anh vừa dứt lời đã ngay lập tức hùa theo anh, cười đến mức như hoa nở xuân về, "Đúng đúng đúng, em nhớ ra rồi, đúng là chiếc áo này! Đúng là Mộ Thiếu ánh mắt nhanh nhạy, trí nhớ lại tốt!"
Trần Mộ Bạch đương nhiên không thèm quan tâm tới lời khen của cậu, chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn cô một cái, sau đó không hiểu vì sao lại quay đầu nhìn cô chằm chằm.
Cô biết sắc mặt mình không được tốt lắm, thế nhưng cũng không phải do Trần Mộ Bạch gây nên. Ngấm tuyết cả một buổi sáng, thân thể lạnh cóng, bây giờ nhiệt độ trong phòng lại hơi cao, cả người cô liền cảm thấy không thoải mái, hơn nữa còn phải đứng cả một buổi sáng, chân cô đang đau đến tê dại, thế nên muốn cười một cái cho có thôi cũng thật khó.
"Trần Tĩnh Khang, đến nhà bếp mang một bát canh lên đây." Trần Mộ Bạch đột nhiên mở miệng.
Trần Tĩnh Khang lập tức chạy chầm chậm xuống phòng bếp dưới lầu, rất nhanh đã bưng lên một bát sứ đưa cho Trần Mộ Bạch.
Trần Mộ Bạch nhận lấy rồi chỉ liếc mắt nhìn một cái, đột nhiên đưa đến trước mặt cô, nhàn nhạt mở miệng, "Tự nhiên tôi không muốn uống nữa, em thay tôi uống đi."
Cô trợn mắt, kỳ quái nhìn Trần Mộ Bạch, không phải mỗi một buổi sáng một bát canh là thói quen sinh hoạt hàng ngày không thể nào thay đổi được của Trần Mộ Bạch sao, hôm nay anh đột nhiên làm sao vậy?
Trần Mộ Bạch nhìn cô vẫn chần chừ không nhận, liền mất kiên nhẫn lại đưa qua lần nữa, "Bảo uống thì uống đi."
Quả nhiên, uống xong bát canh, cả người ấm lên, cô mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với lúc nãy.
Trần Mộ Bạch ngồi trên sofa híp mắt nhìn cô uống hết bát canh mới bắt đầu xét hỏi, "Đi đâu?"
Cô cũng không vội vàng, đặt bát xuống mới trả lời, "Sáng dậy rất sớm, thấy ngoài trời tuyết rơi liền đi dạo một lát."
Trần Tĩnh Khang bưng chiếc bát trống không kia, chớp chớp mắt nhìn hai người bọn họ, từng bước từng bước nhỏ dịch chuyển về phía cầu thang.
Mặc dù, bề ngoài thì Trần Mộ Bạch là ông chủ, Cố Cửu Tư là trợ lý, thế nhưng đại boss lớn nhất đằng sau Cố Cửu Tư lại là Trần Minh Mặc. Hai người họ lúc nào cũng tỏ ra hòa hợp thế nhưng một người thì tính tình quái gở dọa chết người, một người lúc lạnh lùng thì lạnh đến mức đông chết người, tình hình đối chọi gay gắt như vậy cũng không ít lần xảy ra, cậu đương nhiên không muốn bị vạ lây, dính máu tại trận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!