Mọi người đều lập tức quay đầu về nơi phát ra tiếng nói ấy, rõ ràng là bác sĩ Trần, một người rất thoải mái, dễ chịu, lúc này lại đang nhìn Mộ thiếu trong truyền thuyết kia với vẻ mặt cực kỳ không vui, lại còn đầy ý cảnh cáo.
Mọi người đều hoài nghi quay lại nhìn Trần Mộ Bạch, tuy sắc mặt vẫn rất kém nhưng đã đỡ hơn lúc nãy rất nhiều, điều này khiến cho tất cả đều kinh ngạc không thôi.
Một người chỉ là một bác sĩ bình thường sao dám lớn tiếng với Trần Mộ Bạch như thế chứ? Đó là người mà ngay đến cả viện trưởng cũng phải hốt hoảng lo sợ không thôi đó! Kỳ lạ hơn nữa là sao Mộ thiếu không những không tức giận trái lại còn im lặng? Hai người họ đều họ Trần, không lẽ vị bác sĩ Trần này…
Tuy Trần Mộ Bạch là một người cao ngạo, ngang ngược, nhưng cũng là một người biết chừng mực, biết được nặng nhẹ, anh thở dài một hơi, ngay đến cả giọng điệu cũng hòa hoãn đi nhiều, "Cứu người trước đi đã."
Viện trưởng gật đầu, quay người thấp giọng phân phó việc với chuyên gia kia, "Mau mau chuẩn bị làm phẫu thuật đi"
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Trần Mộ Bạch và Trần Thốc đều im lặng ngồi trên băng ghế chờ đợi.
Bác sĩ phụ trách mang theo phiếu phẫu thật ra ngoài, lên tiếng hỏi, "Ai là người nhà của Cố Cửu Tư?"
Trần Mộ Bạch lập tức đứng lên, "Là tôi."
Vị bác sĩ kia máy móc nói một câu, "Anh điền thông tin vào đây."
Trần Mộ Bạch điền xong, lập tức đưa qua cho vị bác sĩ kia, vị bác sĩ kia nhìn lướt qua, sau đó chỉ vào một chỗ vẫn còn trống, "Tình trạng quan hệ với bệnh nhân còn trống."
Trần Mộ Bạch ngừng một lát, quay đầu hỏi Trần Thốc, "Anh, điền như thế nào?"
Trần Thốc vốn đang đứng đằng sau Trần Mộ Bạch, anh nhìn Trần Mộ Bạch một lúc, chợt nhận ra Trần Mộ Bạch hiện đang hoảng loạn
Khi Trần Mộ Bạch hoảng loạn, người bình thường đều không thể nhận ra, bề ngoài anh vẫn tỏ ra lạnh lùng, đáy mắt cũng không có một chút xao động, giọng nói cũng không hề thay đổi âm điệu, ngay đến cả lúc nãy ký tên, điền chữ, tay cũng không hề run.
Nhưng Trần Thốc vẫn biết bởi vì nếu như Trần Mộ Bạch không hoảng loạn, cậu sẽ không bao giờ gọi anh là anh trai, sẽ không bao giờ hỏi anh nên điền như thế nào, một loạt những hành động vừa rồi chẳng qua chỉ là phản ứng bản năng mà thôi, đầu óc của cậu chắc bây giờ không thể nghĩ được điều gì hết.
Trong ấn tượng của Trần Thốc, người đàn ông tên Trần Mộ Bạch có thể giải quyết tất cả mọi chuyện một cách hoàn hảo nhất, vừa quyết đoán mạnh mẽ, lại vừa có thể mềm mỏng, nếu nói đến thủ đoạn, năng lực, Trần Mộ Bạch đã vượt qua người anh trai này từ lâu, đã không còn cần đến sự trợ giúp của anh nữa.
Trần Thốc không trả lời câu hỏi của Trần Mộ Bạch, mà chỉ nhìn thẳng vào mắt cậu, dùng giọng điệu của một vị bác sĩ, tận tâm giải thích với cậu, "Các triệu chứng thời kỳ đầu của bệnh này không rõ ràng, bệnh nhân sẽ thường cho rằng chỉ là đau bụng, cứ nhịn rồi sẽ qua, có một số người sẽ xuất hiện việc sốt cao, nôn mửa, thế nhưng phải mãi sau khi bệnh nhân xuất hiện cơn choáng, bất tỉnh rồi mới đưa đến bệnh viện thì bệnh tình lúc đó đã rất nghiêm trọng rồi, tỉ lệ tử vong cũng rất cao."
Trần Mộ Bạch đứng sững người lại, ồ lên một tiếng sau đó cúi đầu nghiêm túc, trịnh trọng viết từng từ lên trên tờ giấy.
Trần Thốc không thấy anh đang viết gì, nhưng anh tin Trần Mộ Bạch có thể hiểu được những lời anh vừa nói.
Thế nhưng vị bác sĩ kia sau khi nhìn vào tờ giấy xong thì ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Mộ Bạch, vẻ mặt đầy khó xử quay sang nhìn Trần Thốc, Trần Thốc mỉm cười đáp lại, "Cứ như vậy đã."
Vị bác sĩ kia biết rõ Trần Thốc, vốn đã rất ngạc nhiên và có cảm giác khó chấp nhận được khi nghe thấy Trần Mộ Bạch gọi anh là "anh", nghĩ rằng chắc chắn Trần Thốc phải có quan hệ dây mơ rễ má nào đó với Trần gia, hơn nữa viện trưởng cũng đã dặn dò rồi, "Bất luận Mộ thiếu muốn làm gì, nói gì, mọi người đều phải nghe theo lời cậu", cô nhẫn nhịn một chút, không nói gì nữa, cau mày cầm đống giấy tờ đó đi vào trong.
Đèn phòng phẫu thuật rất nhanh đã sáng lên, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, Trần Mộ Bạch đều vô cùng an tĩnh, cứ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía phòng phẫu thuật.
Viện trưởng cùng rất nhiều các y bác sĩ khác vốn muốn cùng đợi ở bên ngoài, cuối cùng đều bị Trần Mộ Bạch đuổi đi hết, chỉ giữ lại Trần Thốc và Trần Tĩnh Khang.
Trần Mộ Bạch không hề thích bệnh viện. Năm đó, anh cũng đứng ngoài phòng phẫu thuật như thế này, nhìn thấy vị bác sĩ áo trắng đó bước ra từ phòng phẫu thuật, nhìn anh với ánh mắt bất lực, đồng tình rồi lắc đầu. Hồi đó, anh vốn còn rất nhỏ tuổi, nhưng đã có thể hiểu được cái lắc đầu đó có ý nghĩa gì.
Người thân thiết nhất trên đời này với anh cứ như vậy đã bỏ anh mà đi.
Cũng chính là từ thời khắc đó, vận mệnh của anh đã hoàn toàn thay đổi.
Lần này lại là một người con gái vô cùng đặc biệt đối với anh cũng đang nằm ở trong đó, anh thì ở ngoài, nếu như kết quả lần này giống với năm xưa, vận mệnh của anh liệu có lại thay đổi một lần nữa hay không?
Trái tim của anh giờ khắc này hoàn toàn trống rỗng, mất mát, giống như tự dưng lại mất đi một phần nào đó.
Đã rất lâu rồi anh không có cảm giác nóng lòng, sốt ruột như thế này, người nhà họ Trần vốn toàn là những người vô tâm vô phế. Anh cũng vậy. Anh đối với ai cũng đều không bỏ ra quá nhiều tình cảm, cũng chỉ vì sợ sẽ có thể xảy ra tình huống như ngày hôm nay. Không có cảm tình sẽ không phải đau thương. Thế nhưng tình cảm vốn là thứ sẽ thay đổi không ngừng, biến chuyển không ngừng rồi chờ đến lúc bạn phát hiện ra, thì nó đã sớm ngấm sâu vào tận xương tủy, không thể nào thoát ra được nữa.
Trần Thốc vỗ nhẹ một cái lên vai anh, nhẹ giọng hỏi, "Tiểu Bạch, đang nghĩ gì thế?"
Vẻ mặt Trần Mộ Bạch vẫn lạnh nhạt như vậy, dường như ngay lập tức sau khi nghe thấy đã lên tiếng trả lời, "Em đang nghĩ, Cố Cửu Tư nhất định sẽ không sao, cô ấy còn bao nhiêu chuyện chưa làm xong, cô ấy còn nhờ em giúp tìm ba cô ấy, em còn chưa tìm được. Đợi cô ấy khỏi rồi, em sẽ gác tất cả mọi chuyện lại, nhất định sẽ giúp cô ấy tìm được ba trước đã…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!