Chương 47: (Vô Đề)

Trần Mộ Bạch và Thư Họa vừa mới rời khỏi công ty, Cố Cửu Tư đã ngay lập tức quay về nhà nghỉ ngơi.

Tối ngày hôm đó, Trần Mộ Bạch gọi điện thoại về nhà, là Trần Phương nghe máy.

"Tôi uống rượu nên không lái được xe, bảo Cố Cửu Tư đến đón tôi."

Trần Phương do dự một lát, sau đó quay đầu nhìn về phía sofa, "Cửu Tư không được khỏe, hay là để Tĩnh Khang đón cậu nhé!"

Trần Mộ Bạch ung dung lắc lắc ly rượu trong tay mình, chất lỏng trong chiếc ly thủy tinh trong suốt không ngừng sóng sánh, anh lên tiếng cự tuyệt, "Không được, bảo cô ấy tới đón tôi."

Nói xong, anh đã ngay lập tức cúp điện thoại.

Thư Họa ngồi bên cạnh nhìn Trần Mộ Bạch một lúc lâu, cô ta chủ động lên tiếng, "Hay là, em bảo tài xế nhà em đến đón chúng ta nhé."

Trần Mộ Bạch không tiếp lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong ly rượu, dường như là đang thất thần.

Trần Mộ Bạch cảm thấy cực kỳ bất ngờ với thái độ của Cố Cửu Tư. Trong mắt anh, Cố Cửu Tư là một người cố chấp, không cảm xúc, ít khi cáu kỉnh. Trước đây cho dù anh có mắng mỏ cô như thế nào, cô cũng chưa bao giờ tỏ ra tức giận, bực bội, lúc nào cũng là dáng vẻ lạnh lùng, bình thản, không sao hết. Những người con gái khác khi phải chịu ấm ức, chưa có một ai giống như cô cả, thế nên đừng nói là khóc, ngay đến cả có việc nào đó rất vui, cô cũng không bao giờ cười vui vẻ như những người khác.

Thế nhưng lần này… đột nhiên từ chối anh? Có phải cô đang… giận dỗi anh không?

Bởi vì hôm nay anh đã mắng cô sao? Anh mắng cô vì lý do gì lẽ nào cô không nhận ra sao? Lẽ nào cô vẫn muốn tiếp tục rót nước cho Thư Họa hết ly này tới ly khác sao? Người nên tức giận là anh có được không? Cái gì gọi là "Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ sẽ có gì đó với Trần Mộ Bạch" chứ?

Thư Họa đột nhiên cảm thấy gương mặt khiến cô mất hồn suốt bao nhiêu tháng ngày kia giờ phút này đột nhiên trở nên thật chướng mắt.

Hai đôi mắt hẹp dài ấy tỏa ra sự cao ngạo, lạnh lẽo khác thường, những đường nét trên gương mặt cũng trở nên sắc bén, anh mím môi rất chặt, những ngón tay đặt trên ly rượu vô thức siết lại, là uất ức sao? Hay đang cảm thấy mông lung? Dù cho cô ta có nói gì anh dường như đều không nghe thấy, nói tóm lại, là vô cùng kỳ lạ

Ngay lúc Thư Họa đầy gượng gạo, đang định quay đầu đi thì Trần Mộ Bạch đột nhiên lên tiếng, chỉ có hai từ vô cùng qua loa, "Không cần."

Thư Họa miễn cưỡng nở nụ cười.

Trần Phương cúp điện thoại, lại quay đầu nhìn Cố Cửu Tư đang ngồi ngủ ở trên sofa, dù không đành lòng nhưng vẫn phải đi gọi cô dậy.

Sắc mặt của Cố Cửu Tư không được tốt lắm, trong ánh mắt vẫn còn sót lại nét đau đớn, nghe xong những lời Trần Phương nói, dù cảm thấy hơi khó khăn nhưng vẫn gật nhẹ đầu rồi chậm rãi đứng dậy mặc thêm áo.

Trần Phương cảm thấy không được yên tâm cho lắm, "Sao uống thuốc rồi mà vẫn không hạ sốt vậy?"

Cố Cửu Tư chỉ miễn cưỡng mỉm cười, "Không sao, đã đỡ nhiều rồi. Hơn nữa, chỗ đó cũng không xa lắm, cháu đi một lát rồi về."

Dứt lời, cô cầm theo chìa khóa rồi bước ra ngoài.

Trần Phương nhìn theo bóng lưng của cô, quay ra hỏi Trần Tĩnh Khang, "Nghe nói hôm nay thiếu gia mắng con bé à?"

Bởi vì hôm nay chưa hết giờ làm Cố Cửu Tư đã về nhà, khi ra về còn là dáng vẻ ủ rũ, uể oải. Trong mắt người khác, bọn họ đều đoán cô đang giận dỗi thật rồi.

Trần Phương có thể cảm nhận được, hai người họ từ lúc xuống núi xong, mối quan hệ đã hòa hoãn hơn nhiều, Trần Mộ Bạch cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều, lần này không biết lại làm sao nữa?

Trần Tĩnh Khang gần đây cực kỳ không hài lòng với chuyện của Thư Họa và Trần Mộ Bạch, giọng điệu khinh khỉnh trả lời, "Ai mà biết được chứ."

Trần Phương lườm cậu một cái, "Con… cái thằng này, ăn nói kiểu gì đấy!"

Trần Tĩnh Khang nhìn ông, muốn nói lại thôi, cuối cùng buồn bực hít vào thở ra vài cái thật sâu sau đó quay người đi tìm chỗ khác phát tiết.

Lúc Cố Cửu Tư đến nơi, Trần Mộ Bạch và Thư Họa đã đứng ở cửa đợi được một lúc, vẻ mặt Trần Mộ Bạch không tỏ rõ điều gì thế nhưng Thư Họa thì cực kỳ mất kiên nhẫn.

"Sao chị đi chậm như vậy chứ, còn bắt chúng tôi đợi chị nữa!"

Cố Cửu Tư quả thực không còn sức để đấu với cô ta nữa, chỉ im lặng không nói.

Tuy cô đang rũ mắt nhìn xuống, nhưng cằm lại hơi hất lên, nhìn qua thì trông có vẻ cung kính nhưng lại vô tình khiến người khác có cảm giác như bị coi thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!