Chương 44: (Vô Đề)

Từ lúc bước ra khỏi nơi đó, dọc đường đi, vẻ mặt của Trần Mộ Bạch càng lúc càng trầm mặc, cuối cùng anh vẫn sơ xuất.

Chuyện của anh và Cố Cửu Tư vốn được che giấu vô cùng kỹ lưỡng, không ngờ được Trần Minh Mặc lại biết nhanh như vậy. Ông ta đã nắm được điểm yếu của anh và Cố Cửu Tư, trước mắt anh chỉ có thể cố gắng hòa hợp với Thư Họa, để cho Trần Minh Mặc an tâm sau đó rồi mới nghĩ cách khác.

Suốt bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác lực bất tòng tâm như vậy.

Trần Mộ Bạch quay về công ty, đang bước trên hành lang thì đụng mặt Diêu Ánh Giai. Từ đêm ngày hôm đó, sau khi bảo lãnh cho cô ta và Trần Tĩnh Khang ra khỏi đồn công an, mỗi lần cô ta nhìn thấy anh đều là dáng vẻ ngập ngừng muốn nói như thế này.

Trần Mộ Bạch làm như không biết, vẫn nhìn thẳng rồi bước ngang qua, Cố Cửu Tư đang bước từ hành lang đầu bên kia thì nhìn thấy khung cảnh này, nhìn một lúc rồi cũng cúi đầu bước tiếp.

Cố Cửu Tư quay về chỗ làm việc của mình thì thấy phòng làm việc của Trần Mộ Bạch đang khép hờ. Cô liếc nhìn qua kẽ hở đó thì thấy Trần Mộ Bạch đang cầm tách trà quay lưng lại cửa, đứng trước cửa kính sát đất, không biết anh đang làm gì, chỉ là rất lâu, rất lâu cũng không thấy di chuyển.

Cố Cửu Tư cảm thấy Trần Mộ Bạch hơi khác thường. Bình thường sau khi từ Hoa viên Vương phủ trở về, hoặc là anh sẽ vô cùng đắc ý vì chọc tức Trần Minh Mặc, hoặc là tâm tình sẽ cực kỳ không tốt khi Trần Minh Mặc nói gì đó. Còn anh của bây giờ, quá đỗi im lặng, khiến cô cảm thấy bất an.

Cố Cửu Tư lại liếc mắt nhìn thật kỹ vào bên trong, cũng may, vẫn chưa hút thuốc, điều này chỉ rõ rằng sự việc không đến mức quá tồi tệ.

Cô vẫn còn đang nghĩ điều gì đó đã nghe thấy tiếng bước chân từ đằng xa, vừa quay đầu đã nhìn thấy Vệ Lâm.

Vệ Lâm nhìn thấy Cố Cửu Tư đang nhìn mình chằm chằm thì lên tiếng giải thích, "Trần tổng gọi tôi lên."

Cố Cửu Tư gật đầu, sau đó tiếp tục làm việc của mình.

Vệ Lâm là một trong những người giỏi nhất trong đội ngũ mà Trần Mộ Bạch dẫn về từ Mỹ. Anh ta là người có nhiều kinh nghiệm nhất cũng là người chững chạc nhất trong số họ. Trong công việc, Trần Mộ Bạch cực kỳ coi trọng anh ta. Hai người họ bàn luận gì đó một lúc, bàn đến một hạng mục quan trọng nào đó, Vệ Lâm tự nhiên nhắc đến, "Về vấn đề này, Diêu Ánh Giai rất có khả năng, tôi sẽ bảo cô ấy làm rồi báo cáo lại với cậu."

Trần Mộ Bạch thẳng thừng từ chối, "Không cần, anh tự làm đi."

Vệ Lâm cảm thấy kỳ lạ quay ra nhìn Trần Mộ Bạch, dạo gần đây dường như mọi công việc trong tay Diêu Ánh Giai đều bị đình chỉ lại, cô ấy cực kỳ rảnh rỗi.

Trần Mộ Bạch tiếp tục lên tiếng, "Còn nữa, tôi có một người bạn, công ty cậu ấy đang thiếu người, tôi đang định để Diêu Ánh Giai qua đó, anh đi nói chuyện với cô ấy trước đi."

Vệ Lâm ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng, "Trần tổng, có phải Diêu Ánh Giai làm sai chuyện gì rồi đúng không?"

Là người con gái duy nhất trong đội ngũ, mối quan hệ của cô ta với những người con lại cũng cực kỳ tốt.

Trần Mộ Bạch cúi đầu ký tên lên trên văn kiện, giọng điệu vẫn từ tốn như cũ, "Làm theo lời tôi là được rồi."

Vệ Lâm đi theo Trần Mộ Bạch lâu nhất, cũng hiểu rõ được tính tình của anh. Đoàn đội này do một tay Trần Mộ Bạch dẫn dắt và đưa trở về, mặc dù bình thường anh là "Mộ thiếu" hống hách đến mức khiến cho người khác khó chịu thế nhưng "Trần tổng" trong công ty lại là một người khá ôn hòa và rõ ràng. Vệ Lâm vốn vẫn luôn cho rằng tại vì ngoại hình quá đỗi đẹp mắt, khí thế quá đỗi hơn người nên người ta mới thường quên đi sự tài hoa vượt trội của anh.

Anh và Trần Mộ Bạch quen nhau ở Mỹ, bọn họ hầu hết đều thành danh từ thuở thiếu thời, tất cả đều dựa vào năng lực thật sự của bản thân. Lúc đó, anh cũng không hề biết đến việc đằng sau Trần Mộ Bạch sẽ là một gia tộc lớn như thế, anh chỉ biết rằng chàng trai này cực kỳ có tên tuổi, có sự nhạy bén quá mức, tầm nhìn chuẩn xác, thủ đoạn lợi hại, quả thực là không hổ danh là thiên tài. Đó cũng là lý do mà Trần Mộ Bạch trở thành tổng giám đốc khu vực Châu Á của công ty S&L, hơn nữa còn là vị giám đốc trẻ tuổi nhất. Mấy năm nay, chiến trường của anh đã đổi thành thị trường trong nước, không những danh tiếng không bị vùi dập bởi từng lớp từng lớp người tài mới xuất hiện, ngược lại càng lúc càng trở nên nổi bật. Trần Mộ Bạch hiện không còn là chàng trai tài hoa đơn độc năm nào nữa, mà từng bước từng bước đều khiến người khác phải ngẩng đầu ngưỡng mộ. Những người trong nghề mỗi khi nhắc đến anh không chỉ nhắc đến những chiến công, thành tích quá đỗi vinh quang mà còn nhắc đến những sách lược vô cùng cao minh của anh.

Anh vẫn còn nhớ trước đây quyển tạp chí nổi tiếng vốn được mọi người trong nghề gọi là "Kim điển", trong lúc phỏng vấn đã nhiệt tình đặt cho Trần Mộ Bạch cái tên là "Thầy Trần." Tòa báo đó toàn những người tài hoa hơn người, không để người khác vào trong mắt, mở miệng thôi cũng có thể sỉ nhục người khác đến mức chết, hiếm khi lại có được sự nhún nhường như thế, Trần Mộ Bạch hiện nay cực kỳ xứng đáng với câu nói trong bài phỏng vấn đó, "Cởi bỏ vẻ ngoài đẹp đẽ, vẫn là một trang anh tuấn kiệt xuất.", con đường của Trần Mộ Bạch sẽ càng lúc càng rộng mở.

Tuy anh hơn tuổi Trần Mộ Bạch nhưng lại học được rất nhiều thứ từ người này, đây cũng là lý do mà anh cự tuyệt mọi lời đề nghị hấp dẫn khác mà vẫn tiếp tục đi theo Trần Mộ Bạch cho đến giờ.

Vệ Lâm biết rõ Trần Mộ Bạch làm như vậy tự khắc sẽ có lý do của anh, nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu đồng ý rồi rời khỏi phòng làm việc.

Trần Mộ Bạch biết Vệ Lâm sẽ không thể nói chuyện được với Diêu Ánh Giai, thế nên khi Diêu Ánh Giai xuất hiện trước mặt mình, anh cũng không hề lấy làm lạ. Anh bảo Vệ Lâm đi nói chuyện với cô, cũng chỉ là để thăm dò ý tứ và thái độ của cô như thế nào mà thôi.

Từ trước đến nay, anh vẫn luôn cảm thấy phụ nữ vô cùng phiền phức. Năm đó, anh lựa chọn người, vốn cũng không định chọn Diêu Ánh Giai.

Tuy rằng Diêu Ánh Giai có tư chất tốt, nổi tiếng trong nghề thế nhưng những người ưu tú hơn cô ta vốn còn rất nhiều, chỉ là khi HR hỏi đến người mà cô ta khâm phục nhất, cô ta đã nhắc đến tên Cố Cửu Tư.

Trên thế giới này để tỏ ra khâm phục một người nào đó, người ta vốn có hai loại. Một loại sẽ là luôn nhắc đến không ngừng, quá ồn ào và nông cạn. Loại thứ hai là âm thầm lặng lẽ quan tâm, không làm phiền, không có ai biết, chỉ có mình biết.

Thế nên khi cái tên Cố Cửu Tư xuất hiện, giống như có quỷ sai khiến, anh lại khoanh vào tên của Diêu Ánh Giai.

Cũng may là nhiều năm qua, cô ta cũng có bản lĩnh, không làm ra việc gì sai xót, chỉ là bây giờ…

Cô ta không tỏ ra oan ức cũng không tỏ ra phẫn nộ, vô cùng bình tĩnh hỏi, "Trần tổng, rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì để anh phải đuổi tôi đi như vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!