Chương 42: (Vô Đề)

Cố Cửu Tư vốn cho rằng "đổ vỡ điềm lành" sẽ không có gì xảy ra cả, thế nhưng năm nay dường như không được yên ổn cho lắm.

Tối ngày hôm đó, Cố Cửu Tư lần thứ hai nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ Trần Tĩnh Khang, cô cúp máy rồi nhanh chóng rời nhà.

Đây là lần đầu tiên Cố Cửu Tư đến đồn công an. Trước đó, cô vốn luôn nghĩ rằng một người ngoan ngoãn như Trần Tĩnh Khang sẽ không bao giờ có ngày khiến cô phải đến đồn công an để bảo lãnh cho cậu.

Lúc Cố Cửu Tư nhìn thấy Trần Tĩnh Khang thì cũng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc khác. Người đó nhìn thấy cô thì dường như rất ngạc nhiên, có chút ngại ngùng cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn cô lần nào nữa.

Trong đầu cô lúc đó đột nhiên hiện ra mấy chữ "hồng nhan họa thủy", quả nhiên không khác so với những gì cô dự đoán.

Cố Cửu Tư đi qua, đá Trần Tĩnh Khang đang ngồi dưới đất, "Có chuyện gì thế này?"

Trần Tĩnh Khang vì Diêu Ánh Giai mà đánh nhau với người khác nên bị bắt vào đồn, cậu lại không dám nhắc đến tên của Trần Mộ Bạch, cũng không dám gọi điện thoại về, chỉ đành tìm Cố Cửu Tư.

Trần Tĩnh Khang ngẩng đầu lên, đầu tiên là quay ra nhìn Diêu Ánh Giai ở cách đó không xa rồi cậu mới trả lời, "Đang ăn cơm, thì bàn bên cạnh có mấy người uống say, thấy cô ấy đẹp nên… em tức quá nên đánh nhau với họ."

Chuyện của Trần Tĩnh Khang và Diêu Ánh Giai, Cố Cửu Tư vốn đã biết nên cậu cũng không cần phải che giấu nữa.

Trần Tĩnh Khang vừa ngẩng đầu, Cố Cửu Tư mới nhìn thấy những vết thương trên mặt cậu, khóe mắt khóe miệng đều bị sưng lên, mũi vẫn còn chảy máu, cô cảm thấy không vui chợt cau mày, rút mấy chiếc khăn giấy từ trong túi ra đưa cho cậu, "Em không sao chứ?"

Trần Tĩnh Khang lau vết máu ở mũi, vẻ mặt bình thản, "Không sao! Bọn họ có ba người đánh một mình em cũng chẳng vẻ vang gì!"

Cố Cửu Tư trừng mắt nhìn cậu, "Còn dám nói nữa!"

Thấy Trần Tĩnh Khang lại cúi đầu, cô mới hỏi, "Thế bọn họ đâu?"

Trần Tĩnh Khang chỉ chỉ bên cạnh, "Đang lấy khẩu cung."

Sau đó, vị cảnh sát nhanh chóng dẫn ba người đàn ông kia đến gần, ba người đó hẳn nhiên đã tỉnh rượu, cũng im lặng đứng ở bên cạnh Trần Tĩnh Khang.

Vị cảnh sát hỏi Cố Cửu Tư, "Cô là gì của Trần Tĩnh Khang?"

Cố Cửu Tư liếc nhìn cậu, "Là chị gái."

Vị cảnh sát thấy cô gái trước mặt cũng nhã nhặn, xinh đẹp nên giọng điệu cũng hòa hoãn hơn, "Tuy rằng đối phương gây sự trước, thế nhưng dù gì cũng là em trai cô động thủ trước, đối phương cũng bị thương rồi, chuyện này tôi đề nghị giải quyết riêng, đền bọn họ chút tiền coi như xong, làm lớn chuyện cũng không tốt cho đôi bên."

Cố Cửu Tư lại đá Trần Tĩnh Khang, "Em đồng ý bồi thường hả?"

Trần Tĩnh Khang đương nhiên không muốn làm lớn chuyện nên rất nhanh chóng gật đầu.

Ai ngờ được lúc bồi thường đối phương được voi đòi tiên, khiến cho Trần Tĩnh Khang tức đến mức muốn nhảy dựng lên.

Cố Cửu Tư cũng không định cản lại, bình tĩnh rút điện thoại bấm bấm, đưa qua cho Trần Tĩnh Khang rồi lên tiếng, "Bọn họ muốn bao nhiêu, em cứ dựa vào tiền thuốc phải bỏ ra từng nào mà đánh, số tiền bồi thường tiêu chuẩn ở đây, em cứ dựa vào đó mà đánh, đánh quá tay cũng không sao, chị cho em tiền."

Vị cảnh sát và ba người kia trợn mắt nhìn Cố Cửu Tư, vốn tưởng rằng cô gái này nhã nhặn, lịch sự, mềm yếu, ai ngờ…

Vị cảnh sát cực kỳ khó xử, "Việc này…"

Cố Cửu Tư vỗ vỗ vai Trần Tĩnh Khang, "Từ từ mà đánh, chị ở bên ngoài đợi, khi nào đánh đủ rồi thì ra ngoài, lát nữa chị đưa em đi bệnh viện."

Giọng điệu của cô không nóng không lạnh, khiến cho ngay cả Trần Tĩnh Khang cũng không biết rốt cuộc cô có ý gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô không dám nói.

Cố Cửu Tư nhìn vết thương ở khóe mắt và miệng của cậu càng lúc càng sưng to hơn, cô rút tiền từ trong ví ra một xấp tiền rồi chìa ra, "Đánh đi, để chị trả."

Trùng hợp đúng lúc đó có một người đàn ông trung niên bước từ trong phòng làm việc ra, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô, rồi lại nhìn thấy mấy người đàn ông bị thương kia, ông vừa suy nghĩ vừa bước ra ngoài sau đó rút điện thoại gọi cho ai đó.

Trần Mộ Bạch là một người không hề có nguyên tắc, nguyên tắc của anh sẽ được định đoạt dựa vào tâm tình của anh lúc đó. Thế nhưng Trần Mộ Bạch cũng được xem như là một người có nguyên tắc, nguyên tắc của anh có một điều chính là, "Người của tôi đánh nhau với người khác, bất luận ai thắng ai thua, lỗi sai nhất định là của kẻ khác."

Trần Mộ Bạch vốn đang ở bữa tiệc, sau khi nghe chuyện của Trần Tĩnh Khang xong liền cự tuyệt ý tốt muốn bảo lãnh của người đàn ông trung niên nọ, anh quyết định tự mình đến đưa người về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!