Chương 41: (Vô Đề)

Những chùm pháo hoa lại một lần nữa xuất hiện trên bầu trời đêm, Trần Mộ Bạch nhét dùi chuông vào tay Cố Cửu Tư, nói "Đúng 0h rồi."

Cố Cửu Tư hơi nghiêng đầu lại rồi lên tiếng, "Nghe nói khi gõ những tiếng chuông đầu tiên mừng năm mới, có thể ước 3 điều ước."

Trần Mộ Bạch im lặng một lúc, sau đó vẻ mặt vô cùng rộng lượng lên tiếng, "Được rồi, vậy em ước đi, tôi sẽ cố gắng giúp em toại nguyện."

Cố Cửu Tư như muốn phát điên, "Là anh ước!"

Anh áp rất sát vào sau lưng cô, khiến cho cô có thể dễ dàng cảm nhận lồng ngực anh đang rung lên không ngừng, "Tôi ước? Em giúp tôi thực hiện sao?"

Cố Cửu Tư cảm thấy Trần Mộ Bạch chắc chắn là cố ý, bực dọc giãy dụa vài cái, "Tất nhiên không phải là tôi rồi!"

Trần Mộ Bạch lại nhanh chóng kéo cô sát lại vào trong lòng, "Vậy là ai? Phật? Ông trời? Hay ai khác? Nếu vậy thì thà tôi tự tin vào bản thân mình còn đáng tin cậy hơn nhiều."

Cố Cửu Tư từ bỏ, đành nắm chặt chiếc dùi chuông trong tay gõ về phía trước.

Tiếng chuông đầu năm mới cuối cùng cũng vang lên, trong bóng đêm tĩnh lặng, tiếng chuông trầm bổng, ngân vang, xuyên qua tầng tầng lớp lớp phòng ngự mà đâm thẳng vào trái tim cô. Cố Cửu Tư không phải dùng lực quá nhiều, dường như cô chỉ cần nắm chắc chiếc dùi, xác định phương hướng, người thực sự dùng sức gõ vào chuông lại là người đứng đằng sau lưng.

Cô không cần phải tốn công, không cần phải suy nghĩ, dường như chỉ cần đứng tại nơi đó hưởng thụ quá trình này là được, tất cả đều đã có người đằng sau gánh vác, ấm áp, an tâm.

Bất kể trước đó đã từng xảy ra chuyện gì, bất kể sau này mọi chuyện rồi sẽ biến chuyển ra sao, ít nhất tại thời khắc này, Cố Cửu Tư đã gỡ bỏ mọi sự phòng bị, toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào người đàn ông bên cạnh cô.

Cố Cửu Tư hơi nghiêng đầu muốn nhìn người đứng đằng sau, khi anh cảm giác được người phía trước quay lại, anh hơi cúi đầu xuống nhìn hai bàn tay trên chiếc dùi cách nhau không xa, mãi cho đến khi tiếng chuông dần dần ngưng lại.

Không ít không nhiều, vừa đủ 108 tiếng.

"Văn chung thanh phiền não khinh

Trí tuệ trưởng Bồ Đề sinh,

Ly Địa ngục xuất hỏa khanh

Nguyện thành Phật độ chúng sanh"

Hai ngươi vẫn giữ nguyên động tác vừa nãy không hề động đậy, một lúc lâu sau Trần Mộ Bạch mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Lúc nãy, em đã ước gì?"

Trong đáy lòng Cố Cửu Tư đột nhiên có cảm giác vô cùng đau đớn, khi 108 tiếng chuông kết thúc, giấc mộng của cô cũng đã đến lúc ngừng lại rồi.

Cô cố thoát khỏi vòng tay của Trần Mộ Bạch, sau đó nhìn anh mỉm cười, "Một trong 3 điều ước có một điều tôi hy vọng rằng Trần Tĩnh Khang có thể mãi mãi ở bên cạnh anh."

Trần Mộ Bạch cảm thấy vô cùng kỳ quặc, nở nụ cuời, "Đây là cái điều ước gì vậy."

Cố Cửu Tư đứng trong gió đêm lạnh buốt, chăm chú nhìn Trần Mộ Bạch, khóe môi của anh vẫn còn nét cười, trong đáy mắt vẫn tràn đầy sự ấm áp đang đối diện nhìn cô.

Lần này, Cố Cửu Tư không hề trốn tránh, nhìn lại anh, hơi hơi mỉm cười.

Trần Mộ Bạch, hy vọng mỗi một năm mới đến, trước đây và cả mai sau, những điều tốt đẹp, bình yên và cả sự khỏe mạnh đều ở bên anh.

Cũng cùng lúc đó, điện thoại của hai người để quên ở trong phòng cùng đồng thời sáng lên.

Đoàn Cảnh Hi về nhà đón năm mới cùng người thân, ngồi trên sofa xem những tiết mục nhàm chán trên đài truyền hình, trong tay vẫn nắm chặt điện thoại, suy nghĩ rất lâu mới quyết định gửi một tin nhắn chúc mừng năm mới đến Cố Cửu Tư, nội dung vô cùng đơn giản chỉ có bốn chữ chúc mừng năm mới.

Thế nhưng rất lâu rất lâu sau vẫn không thấy người kia hồi âm.

Tuy rằng, Đoàn Cảnh Hi và Cố Cửu Tư không quá quen thân, nhưng anh vẫn hiểu được tác phong của cô, làm bất cứ chuyện gì cũng vô cùng hoàn hảo, cho dù chỉ là trả lời qua loa lấy lệ cũng nhất định sẽ gửi lại cho anh.

Đúng lúc ngẩng đầu lên, anh lại nhìn thấy Thư Họa cầm điện thoại bước từ bên ngoài vào, vẻ mặt không mấy làm vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!