Trong bóng đêm thăm thẳm, Cố Cửu Tư vẫn chưa nguôi cơn tức nên đành đi dạo loanh quanh trong ngôi chùa. Cả đời này cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào không biết xấu hổ như Trần Mộ Bạch! Cô âm thầm thề với trời, cả đời này cô sẽ không bao giờ ngồi đánh bài với anh nữa!
Còn Trần Mộ Bạch, sau khi bị Ôn Nhượng đuổi về, Trần Mộ Bạch ngồi trong phòng một lúc, cảm thấy hơi buồn chán nên quyết định ra ngoài đi dạo để vơi bớt hơi rượu, không ngờ hai kẻ oan gia ngõ hẹp ấy lại không hẹn mà gặp nhau ở một điện chính vắng người qua lại.
Lúc Cố Cửu Tư đẩy cửa ra mới phát hiện, điện bên này chỉ thờ cúng phật Tây Tạng. Trong điện lúc đó chỉ có những ánh nến đang cháy sáng, lập lòe trong bóng đêm, cô ngẩng đầu, nheo mắt quan sát kỹ từng pho tượng một trên cao.
Chẳng lâu sau đó, đằng sau đột nhiên phát ra một tiếng "két", là tiếng cửa mở. Cô quay đầu lại nhìn, không ngờ lại thấy Trần Mộ Bạch đang bước vào trong.
Không biết tại sao, khoảnh khắc khi nhìn thấy anh, Cố Cửu Tư đột nhiên lại có cảm giác giống như người khiến mình tức giận trước đó không phải là anh vậy.
Trần Mộ Bạch thấy Cố Cửu Tư ở trong thì cũng không tỏ ra bất ngờ, cũng không tỏ ra thành kính, anh ngồi đại lên một chiếc đệm cói ở dưới đất, liếc mắt nhìn các pho tượng xung quanh một vòng, sau đó lại quay ra nhìn vẻ mặt trang nghiêm của cô, cực kỳ hứng thú lên tiếng hỏi, "Em tin cái này sao?"
"Tin." Cố Cửu Tư gật đầu, sau đó tiếp tục ngẩng đầu nhìn tượng phật trước mặt, rồi lại im lặng tự nhủ nốt câu còn lại chưa nói ra.
Phật giáo tu cho kiếp sau, Lạt ma giáo tu cho kiếp này, kiếp sau quá đỗi mờ ảo, kiếp này đầy sóng gió, tôi chỉ mong kiếp này, mọi sự đều bình yên
Trần Mộ Bạch vốn là người không biết cấm kỵ điều gì, lúc này lại chỉ có hai người bọn họ, càng không biết giữ lời hơn, "Vậy theo em, người như tôi đây có phải nên xuống địa ngục không?"
Lúc này, cô mới quay đầu nghiêm túc nhìn Trần Mộ Bạch, ở một nơi nghiêm trang, thần thánh như thế này, vẻ mặt anh vẫn ngang tàng, kiêu ngạo đến vậy, thản nhiên, thờ ơ đến thế. Vừa rồi lúc ăn tối, anh có uống một chút rượu, sắc mặt hơi đỏ, nên trông càng yêu mị đến hút hồn, trong ánh mắt vẫn còn mang theo sự tò mò, rồi sau đó dần dần sự tò mò ấy hóa thành sự phấn khích, dường như thực sự muốn biết có phải anh sẽ xuống địa ngục thật hay không.
Không biết vì sao, Cố Cửu Tư đột nhiên cong cong khóe môi rồi nở nụ cười.
Anh ngang ngạnh, kiêu ngạo, ra tay độc ác, không biết cố kỵ điều gì, người khác đều là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, đến lượt anh, sợ là ngay đến cả thần với phật gặp anh rồi còn phải lùi lại ba bước, ba giới thần, phật, ma đều phải để mặc anh tung hoành, vậy thì làm gì có việc phải xuống địa ngục đây?
Thoát khỏi mọi sự trói buộc thường lệ, Trần Mộ Bạch dường như thoải mái hơn rất nhiều, có vẻ như đã bị nụ cười của cô tác động, anh cũng vô thức mỉm cười theo, "Em cười cái gì?"
"Tất cả các tượng thần này đều là thần hộ pháp, có cái là Minh Vương hoặc Kim Cang, Minh Vương hay Kim Cang đều là các vị chư Phật hay có thể hiểu là một dáng hình phẫn nộ của Phật, bình thường những pho tượng mà chúng ta hay thấy là dáng hình từ bi của ngài. Trong "Pháp Hoa Kinh" có viết, Quan Thế Âm Bồ Tát vì để phổ độ cho chúng sinh mà có thể hóa thân thành rất nhiều những hình dáng khác nhau, đương nhiên cũng có thể biến hóa thành những hình dáng từ bi hoặc phẫn nộ.
Dù với bất cứ hình dạng nào đi chăng nữa thì cũng chỉ để phổ độ chúng sinh một cách đúng đắn nhất. Đối với chúng sinh có thiện căn thì sẽ hóa thân từ bi để phổ độ, nhưng đối với chúng sinh có ác căn, đã được phổ độ nhưng vẫn không giác ngộ, Phật cũng sẽ không từ bỏ, nếu như hóa từ bi không được, vậy thì nhất định phải dùng các phương pháp có uy lực, khiến cho chúng sinh vì sợ hãi mà giác ngộ…" Cố Cửu Tư vốn định nói rằng dù có là người như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ có cách để cứu rỗi, phổ độ cho người đó, thế nhưng nói được một nửa, cô mới chợt nhận ra bất kể là dáng hình từ bi hay dáng hình căm phẫn, dường như đều không có tác dụng đối với Trần Mộ Bạch.
Anh nghiêm túc vừa nghe cô nói vừa ngắm nhìn các pho tượng trước mặt, "Sao em lại biết những thứ này?"
Cố Cửu Tư hơi ngừng lại một lát, giọng nói dường như thấp hơn rất nhiều, "Một người lớn ở nhà có nghiên cứu Phật pháp, từ bé tôi vẫn luôn nghe cô ấy kể."
Trần Mộ Bạch suy nghĩ một lát, "Là người mà em nói đã từng dạy em thêu sao?"
Lúc đó cô vốn chỉ buột miệng nói ra, không ngờ tới Trần Mộ Bạch vẫn còn nhớ, cô gật đầu, "Đúng vậy."
Thật ra, trong ký ức của mình, cô vốn đã không còn nhớ rõ gương mặt của cô ấy nữa, nhưng vẫn còn nhớ rất rõ bóng lưng cô ấy quỳ trước pho tượng Phật ngày nào.
Bình thường, anh rất ít khi nghe cô nhắc đến người nhà của mình nên cũng tò mò hỏi lại một câu, "Cô ấy đối xử với em rất tốt à?"
Ánh mắt của cô vẫn nhìn thẳng về phía trước, dường như đang thất thần, Trần Mộ Bạch không định quấy rầy cô nữa, chỉ im lặng ngồi đợi ở một bên.
Một lát sau, cô mới lắc đầu, nhẹ giọng lên tiếng, "Lúc đó, tôi còn rất bé, vốn cũng chẳng biết thế nào là tốt thế nào là xấu, thế nào là thiện thế nào là ác. Người khác cười với tôi, tôi sẽ coi người đó là người tốt. Bây giờ người thể hiện ra trước mặt là tốt với tôi chưa chắc đã là thật lòng, người tỏ vẻ đối với tôi không tốt có lẽ mới là người thực sự lo lắng cho tôi."
Người nói vô tâm, người nghe để ý, Trần Mộ Bạch đột nhiên cảm thấy chột dạ, giả vờ vô ý ho nhẹ một tiếng rồi bắt đầu đổi chủ đề, "
"Lạt ma giáo có phương thức tu hành, gọi là gì ý nhỉ? Nam nữ song tu?"
Cố Cửu Tư sững người lại, tiếp đó cả khuôn mặt bỗng chốc đỏ rực lên, cô đoán rằng Trần Mộ Bạch lại bắt đầu cái chủ đề "phóng túng" của mình. Quả nhiên, anh bắt đầu lên tiếng.
"Không phải có cả Phật Hoan Lạc sao, trước dùng dục vọng hấp dẫn, sau đó khiến người giác ngộ, tôi thấy cái này phù hợp với tôi đó, chỉ không biết rằng ai đến phổ độ tôi đây?" Vừa nói anh vừa sáp lại gần, chăm chú nhìn cô, giống như đang thực sự đàm luận phật pháp với cô vậy.
Cố Cửu Tư cảm thấy mất tự nhiên lùi lại đằng sau, sau đó cau mày nhìn anh, thực sự không biết nên nói gì, "Ở một nơi như thế này, anh nói những điều như thế không sợ xuống địa ngục à?"
Trần Mộ Bạch dường như không hề để tâm, "Xuống địa ngục? Em xuống với tôi à?"
Cố Cửu Tư chợt quên mất, sự lãng mạn của người khác chính là bảo vệ em cả một đời, muốn cùng em dần dần già đi, còn trong mắt Trần Mộ Bạch, lãng mạn chính là cùng em đồng quy vu tận, không phải ai cũng có tư cách để chết với anh, không phải ai cũng có được "vinh dự" đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!