Chương 4: Bạn vong niên cũng là một tư thế.

Dịch: Minovan

Cố Cửu Tư ngồi ở ghế lái phụ, len lén liếc nhìn người đang nhắm mắt dưỡng thần ở đằng sau, có điều muốn nói lại thôi.

Chiếc xe màu đen băng qua thật nhanh trên con phố, những chiếc đèn neon ngoài cửa sổ trượt qua, hắt vào trong xe, lúc sáng lúc tối, người ngồi đằng sau dường như đang rất thoải mái, đầu lông mày cũng buông lỏng.

Thật ra, Cố Cửu Tư cũng không dám chắc lắm, hơn nữa ánh sáng trong xe cũng mờ ảo không rõ, mà lý do quan trọng nhất là cô không dám nhìn người nào đó một cách quá chăm chú. Mặc dù cô đã ở bên cạnh Trần Mộ Bạch được vài năm, thế nhưng cô vẫn không dám, cô không chắc đôi mắt đào hoa lúc nào cũng cuồn cuộn như vũ bão kia sẽ bất chợt mở ra vào lúc nào.

Cô đoán rằng người nào đó đang rất thoải mái chủ yếu là dựa vào không khí bình thường ở trong xe. Nếu như người ngồi sau kia mà trong lòng không thoải mái, cả người đều vô tình tỏa ra tà khí, khí thế bức người, khiến người khác muốn xem nhẹ cũng không được.

Tổ tiên Trần gia đường đường chính chính là một trong bát kỳ* (Mãn tộc đời thanh tổ chức quân đội cùng với việc quy định chế độ hộ khẩu đều lấy kỳ làm hiệu phân ra thành chính hoàng, chính bạch, chính hồng, chính lam, tương hoàng, tương bạch, tương hồng, tương lam. ). Mặc dù triều Thanh sụp đổ đã lâu, thế nhưng trên người anh vẫn luôn vô tình toát ra khí chất hoàng gia cao quý. Đương nhiên, ngay cả khí thế bức người cũng toát ra từ trong xương tủy một cách tự nhiên.

Mấy năm nay, Cố Cửu Tư nhìn anh thay đổi từ một thanh niên trẻ tuổi bộp chộp cho đến bây giờ trở thành một người đàn ông chín chắn, điềm tĩnh, thế nhưng thứ duy nhất không bao giờ thay đổi chính là cái khí thế này.

Trong lòng cô có lời muốn nói, thế nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể thỉnh thoảng liếc nhìn anh một cái, trong đầu cố gắng tìm một cơ hội thích hợp.

Đêm đông lạnh lẽo, nhiệt độ trong xe vừa phải, thế nhưng Cố Cửu Tư lại không thể ngồi im một chỗ, bởi vì gần đây Trần gia có xảy ra một sự việc.

Có lẽ, mọi người cũng không nghĩ đến, Lão Trần đã đến tuổi này rồi mà vẫn còn được lên đầu báo vì mối quan hệ bất chính, đối tượng của scandal này là một cô gái họ Mạnh tên Lai.

Theo như một người đưa chuyện nào đó, không biết từ lúc nào, bên cạnh Trần lão đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp, tuổi tác xấp xỉ con trai của ông, hơn nữa lại còn công khai sống tại khu nhà của Trần lão, nghe nói quan hệ của cô gái này với đứa con trai út của Giang gia, Giang Thánh Trác "Có phần sâu xa."

Đương sự Giang Thánh Trác khi bị hỏi đến chuyện này cũng chỉ trưng ra một vẻ mặt khinh thường, hừ lạnh một cái, nhưng cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Con cả của Trần gia khi bị hỏi đến thì bất chấp thân phận của mình mà tức giận phun ra một câu, "Hồ ly tinh!"

Con thứ hai của Trần gia… Vị này đã rời khỏi Trần gia từ lâu, bây giờ là một thiên sứ áo trắng rất có phong phạm thần tiên.

Cho nên, điều mà mọi người quan tâm nhất là thái độ của đứa con thứ ba của Trần gia, Mộ thiếu trong truyền thuyết khi xử lý bất cứ việc gì luôn có ba phần tà ác, thật không biết anh đối với chuyện này sẽ bình luận như thế nào

Mọi người đều biết Trần gia Tam thiếu Trần Mộ Bạch là người không thể chọc vào. Những người có quan hệ tốt với anh ta đều gọi anh là Trần Tam Nhi, những người đồng trang lứa với anh ở Trần gia đều có tên đệm là "Mộ" thế nhưng duy chỉ có anh mới khiến người ngoài cung kính gọi anh một tiếng "Mộ thiếu." Ngay đến cả đứa con trai cả của Trần gia, đứa cháu đích tôn chính tông chỉ có thể nuốt giận mà làm "Con cả nhà họ Trần."

Trần gia là nơi nào chứ, một cái ổ sói, giết người không thấy máu vậy mà chỉ có duy nhất đứa con thứ ba nhà họ là không ai dám trêu chọc. Mẹ của anh ta nghe nói là nhân tình bên ngoài của Lão Trần, lúc anh bước vào cửa Trần gia đã bắt đầu biết ghi nhớ mọi chuyện, ở Trần gia không nơi nương tựa, đáng nhẽ nên ở vào thế yếu, ai mà biết được anh lại có bản lĩnh khiến Lão Trần cưng chiều, không chỉ thừa kế hết những mưu tính thủ đoạn mà còn có vẻ càng ngày càng con giỏi hơn cha. Mọi người trên dưới Trần gia đều phải nhìn sắc mặt của anh mà làm việc. Rốt cuộc thế nào được gọi là cực phẩm, đó chính là trong lúc nghiêm túc mà lộ ra một chút không nghiêm túc , mà một chút không nghiêm túc này lại không ảnh hưởng đến những chuyện nghiêm túc kia. Trần Mộ Bạch hoàn toàn không nghiêm túc mà hết lần này tới lần khác đều lộ ra một chút nghiêm túc, mà một chút nghiêm túc này đương nhiên không làm ảnh hưởng đến việc không nghiêm túc của anh. Khả năng đặc biệt nhất của Trần Mộ Bạch chính là làm loạn, thường xuyên khiến cho người đứng đầu của Trần gia, cha ruột mình tức đến mức hộc máu.

Trần Mộ Bạch làm sao không phát hiện ra bộ dáng lén lút của Cố Cửu Tư, khi cô một lần nữa lại nhìn về phía anh, thì anh mới đột nhiên mở miệng, "Nói đi."

Cố Cửu Tư kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn như bình thường. Cô nghiêng người quay lại nhìn kỹ mới nhận ra Trần Mộ Bạch không hề mở mắt mới âm thầm thở phào một cái, đắn đo mở miệng, "Mộ thiếu, lát nữa phóng viên chắc là sẽ hỏi một số vấn đề nhạy cảm, ví dụ như…"

Cô còn chưa nói xong đã bị Trần Mộ Bạch ngắt lời, giọng điệu có chút lười nhác, ái muội, "Ví dụ như, đóa hoa đào mới của Trần lão gia, đúng không?"

Tuy vẻ mặt anh không tỏ ra quan tâm gì nhưng giọng điệu lại pha chút châm biếm, khiến cho cô hơi sững sờ một chút, sau đó mới nhớ ra gật đầu một cái.

Trần Mộ Bạch cười một lúc, không thấy ai tiếp lời, lúc này mới mở mắt nhìn sang, "Sao nào, tôi đoán sai rồi? Em không định nói đến chuyện này à?"

Cố Cửu Tư sớm đã hiểu, trong lòng cô nghĩ cái gì, anh chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra, sao có thể đoán sai chứ, chỉ là anh đang cố tình chỉnh cô thôi. Suy tư mãi một lúc, cuối cùng, cô lấy hết dũng khí vô cùng cung kính và thành khẩn hỏi anh một câu, "Vậy anh định trả lời như thế nào?"

Trần Mộ Bạch đột nhiên lại nở nụ cười, mở mắt ra ngồi thẳng lại, dáng vẻ giống như cực kỳ nghiêm túc mà cam đoan, "Em muốn biết ư, lát nữa sẽ nói cho nhé. Em yên tâm, nhất định sẽ khiến em hài lòng."

Không có dự báo trước, Cố Cửu Tư vô tình chạm phải ánh mắt kia.

Cô ở bên Trần Mộ Bạch vài năm nay, đã gặp rất nhiều kiểu người, thế nhưng từ trước đến nay lại không gặp qua người nào có thể vượt qua được vẻ đẹp của người này.

Gương mặt đẹp đẽ, tuấn tú cực hạn, mọi đường nét trên gương mặt gần như hoàn mỹ, đường cong mạnh mẽ mà rõ nét, sống mũi thẳng, môi mỏng, hoàn toàn là một gương mặt của kiểu người bạc tình bạc nghĩa. Thế nhưng, đôi mắt kia lại cực đẹp, đuôi mắt hẹp dài cong lên, cộng thêm với nốt ruồi đào hoa nơi khóe mắt, sóng mắt lưu chuyển, sẽ đem đến cảm giác rất khác lạ.

Khi anh cười rộ lên sẽ có cảm giác ngập tràn gió xuân, cả người tràn đầy tà khí, hào hoa phong nhã, cái mà nhân gian vẫn gọi là câu hồn đoạt phách, vạn kiếp bất phục, có lẽ cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Cho dù lúc này ánh sáng trong xe mờ ảo không rõ, thế nhưng cũng không hề làm giảm bớt được vẻ đẹp trên gương mặt anh.

Không phải mọi người đều nói rằng, gương mặt với khí chất giống như mặt trăng với mặt trời, không thể nào vẹn cả đôi đường hay sao, thế nhưng Cố Cửu Tư lại cảm thấy hai thứ này đặt lên người Trần Mộ Bạch lại rất hòa hợp, cho dù gương mặt có xuất chúng cũng không thể đè nén được khí chất cao quý trên người anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!