Thư Họa tự than thở một hồi, cô ta cũng hiểu, loại chuyện này cho dù có oan uổng đến đâu cũng chỉ có thể nghe rồi để đấy. Người khác nói gì cô ta cũng không quản được, chẳng lẽ cô ta còn phải tìm từng người để giải thích sao? Không dễ nghe cũng phải nghe, cục tức này vẫn phải nuốt xuống.
Tuy nhiên tìm được một người để giãi bày, trong lòng Thư Họa cũng thoải mái hơn nhiều, vừa đi vừa nói chuyện khác với Cố Cửu Tư, "Lát nữa em sẽ về."
Cố Cửu Tư dường như không nghĩ đến việc cô ta sẽ chủ động từ bỏ cơ hội được tiếp xúc với Trần Mộ Bạch, "Không ở lại thêm một ngày nữa sao?"
Thư Họa nhìn về phía hai người đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt dù không cam lòng nhưng vẫn có chút e dè, "Hôm nay là giao thừa, mọi người ở nhà vẫn còn chờ em ăn cơm đoàn viên."
Cố Cửu Tư liếc mắt nhìn về phía đằng xa, hai người đàn ông vẻ mặt lạnh băng mặc đồ đen đứng đó, chắc là nhà họ Thư sợ Thư Họa không chịu về nên mới cố ý phái hai người tới dẫn Thư Họa về.
Vừa dứt lời, một người đàn ông trong đó đến thúc giục Thư Họa, người đó vẻ mặt lạnh lẽo, lời nói cũng lạnh như băng, Thư Họa vừa cười vừa làm nũng với anh ta, anh ta cũng không hề tỏ ra nao núng. Cố Cửu Tư mím môi, bố mẹ cô ta cũng quá hiểu con gái họ, chắc chỉ có những người như vậy mới có thể khắc phục được Thư Họa thôi.
Thư Họa thấy mình nỗ lực một lúc cũng không có hiệu quả gì, tức đến mức liền xoay mặt qua một bên rồi hét lên, "Tôi cũng không nói sẽ không về! Giục cái gì mà giục! Không thấy tôi đang nói chuyện với người khác sao? Không biết phép tắc gì cả!"
Vẻ mặt người đàn ông đó vẫn không hề thay đổi, anh ta nhấc tay nhìn đồng hồ, "Một tiếng trước, cô đã dùng tất cả các lý do để trì hoãn rồi. Đây là lý do thứ bảy, bây giờ đã trễ 15 phút so với thời gian dự tính xuất phát của chúng ta, cô còn không đi tôi sẽ phải gọi điện về cho bà chủ."
Anh ta vừa dứt lời lại càng làm cho Thư Họa tức thêm, "Anh không cần phải lấy mẹ tôi ra để uy hiếp tôi đâu! Đó là mẹ tôi! Anh nói xem mẹ sẽ tin tôi hay tin anh?"
Người đàn ông mặc đồ đen đó cũng không thèm liếc mắt nhìn Thư Họa một cái, máy móc trả lời, "Bà chủ đã dặn rồi, nếu như quá nửa tiếng mà cô không chịu đi, thì bọn tôi được phép trói cô về, hy vọng tiểu thư sẽ hợp tác, miễn để mình phải chịu khổ."
"Anh…." Thư Họa chỉ về phía người đàn ông đó, tức đến mức cứ "Anh" mãi một lúc cũng không biết nên nói thêm gì.
Đột nhiên, không khí xung quanh có vẻ hơi nghiêm trọng, Cố Cửu Tư cũng hiểu, kiểu đại tiểu thư như Thư Họa này vốn trọng thể diện, không chịu bỏ qua như vậy cũng chỉ vì muốn có một cái thang để bước xuống, thế nhưng người đàn ông đang ở trước mặt này dường như không hề hiểu rõ tính tình của Thư Họa, nên cô đành chủ động giúp cô ta xuống nước, "Đằng nào cũng phải quay về, hay là về sớm một chút, tuyết còn chưa rơi, đường xuống núi cũng khó, sắp đón năm mới rồi đừng để mọi người mất vui."
Thư Họa quả nhiên dịu hẳn đi, khó chịu trừng mắt nhìn người đàn ông kia, "Nể mặt chị Cố thôi! Nếu không thì hôm nay tôi nhất quyết không đi, xem anh có thể trói tôi về không!"
Thư Họa vừa nói vừa đưa chiếc túi giấy trong tay mình cho Cố Cửu Tư, "Chuyện lần này thật sự cảm ơn chị, em cũng nói tốt cho chị trước mặt bác Trần, sắp đón năm mới rồi, đây là quà em tặng chị."
Cố Cửu Tư nhìn chiếc túi một lát, nhưng không hề nhận. Đôi với EQ của ta, những lời này cùng với việc này nhất định không phải do cô ta nghĩ ra được, những việc cô ta không làm được bây giờ lại làm, rõ ràng có người ở đằng sau chỉ bảo cho cô ta
Là ai? Là bố mẹ cô ta? Hay là người cậu út đó của cô ta?
Cố Cửu Tư dù ít dù nhiều cũng tự nhận rằng mình hơn người, thế nhưng giờ phút này từ đáy lòng cô lại hâm mộ Thư Họa. Ngưỡng mộ việc cô ta có người chỉ bảo, dạy dỗ, nên con đường đi cũng ít quanh co hơn. Còn bản thân cô, tất cả những gì cô có được, đều phải vấp ngã đến sứt đầu chảy máu mới học được, nếu như so với Thư Họa, cô vừa bi thương vừa thảm hại.
Thư Họa thấy cô cúi đầu, không biết cô đang nghĩ gì, nên không đoán được ý của cô, "Không thích sao?"
Trải qua chuyện tấm chi phiếu lần trước, đối với những chuyện quà cáp này Cố Cửu Tư cực kỳ nhạy cảm, "Không cần khách khí như vậy, đây đều là việc tôi nên làm."
Người dạy Thư Họa làm như vậy chắc sẽ không dự liệu được Cố Cửu Tư sẽ từ chối, nên cũng không dạy cô ta nếu như cô từ chối thì sẽ phải làm sao.
Thư Họa cầm túi quà, vẻ mặt vô cùng mờ mịt, "Sao chị lại không lấy? Mở ra xem đi, chắc chắn chị sẽ thích mà."
Dựa vào kinh nghiệm giúp Trần Mộ Bạch chọn quà cho những cô gái kia, cô không cần nhìn cũng biết trong túi đó là cái gì, hàng hiệu với giá cả cũng có thể đoán được kha khá, không nhận không có nghĩa chỉ là thích hay không thích mà bởi vì Thư Họa ra tay quá đỗi hào phóng, nếu như để Trần Mộ Bạch biết được, cô lại không biết giải thích như thế nào.
Cố Cửu Tư miễn cưỡng nở nụ cười, "Phần quà này quá nặng nề rồi."
Thư Họa nghe thấy vậy liền bật cười, cô ta không quan tâm mà đẩy nó đặt vào trong tay Cố Cửu Tư, giọng điệu có chút khoe khoang, "Không có vấn đề gì đâu, chỗ này đối với nhà họ Thư mà nói chẳng đáng gì cả."
Cố Cửu Tư đột nhiên cong khóe môi, đầy thâm ý mà bồi thêm một câu, "Đúng vậy, nhà họ Thư hiện tại cũng chỉ còn tiền mà thôi."
Thư Họa nghe không hiểu ý của cô, thế nhưng người đàn ông mặc áo đen lại liếc Cố Cửu Tư một cái.
Cố Cửu Tư cũng không định trở mặt với Thư Họa chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này, lắc lắc chiếc túi trong tay, chuyển chủ đề, "Cái này… cảm ơn cô Thư nhiều."
Thư Họa thấy Cố Cửu Tư cuối cùng cũng chịu nhận, liền chào tạm biệt cô rồi xoay người rời đi, vừa đi vừa ngẩng đầu, nổi cáu với người đàn ông mặc áo đen đang đi đằng sau, "Anh chờ đấy! Về tôi sẽ nói với mẹ là anh bắt nạt tôi!"
Người đàn ông đó theo sát phía sau Thư Họa, giọng nói vô cùng bình thản, "Tùy cô."
Rất nhanh sau đó, người đàn ông còn lại vẫn đứng ở đằng xa nhìn cũng bước theo sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!