Chương 28: (Vô Đề)

Dịch: Minovan

Căn phòng giống như rơi vào chết lặng, dường như ngay đến cả không khí xung quanh cũng ngưng kết lại.

Trần Mộ Bạch nổi cơn thịnh nộ, quét tất cả đồ vật ở trên mặt bàn rơi xuống đất, chiếc bình hoa ở bên cạnh cũng vô tội chịu trận, vỡ tan tành.

Anh bước chân lên đống lộn xộn đó, từng bước đến gần cô, Cố Cửu Tư muốn trốn tránh theo bản năng nhưng lại bị anh giữ thật chặt lấy cổ tay, "Cố Cửu Tư, có phải hôm nay em ăn nhầm thuốc rồi hay không?! Sự nhẫn nhịn của em đâu hết rồi?! Sự lạnh lùng của em đâu rồi?!"

Cố Cửu Tư nhắm mắt đợi anh phát tiết xong mới ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, giọng nói tràn đầy sự khổ sở, "Tôi thực sự rất mệt rồi, tôi không muốn sống một cuộc sống như vậy nữa…"

Đây là lần đầu tiên Trần Mộ Bạch nhìn thấy người con gái này khóc, nếu nói anh không hoảng sợ thì là nói dối.

Trước ngày hôm nay, anh vẫn luôn cho rằng có phải người con gái này không biết khóc hay không, cô luôn nhẫn nhịn, luôn tự kiềm chế, lạnh nhạt. Trong mắt của anh, Cố Cửu Tư không khác gì một khúc gỗ.

Trần Mộ Bạch ngay lập tức kéo cô lại gần, vừa dịu dàng lau nước mắt cho cô, vừa nghiến chặt răng thấp giọng nhắc nhở bên tai cô, "Cố Cửu Tư, em nghe kỹ cho tôi, tất cả đều là do em lựa chọn, dù có mệt đến đâu em cũng phải chịu đựng! Nếu như em dám chết, người mà em muốn tôi tìm, tôi nhất định sẽ khiến cho người đó hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, tôi nói được là làm được! Tôi không bảo em rời đi, em không được đi!

Càng không được chết!"

Nói xong liền mạnh mẽ đẩy cô ra, Cố Cửu Tư ngã ngồi xuống đất, anh cũng không hề có ý định đến giúp cô đứng lên.

Anh đứng từ trên cao nhìn xuống cô một lúc, nở một nụ cười lạnh lẽo, "Coi như tôi nhìn rõ rồi, tôi đúng là không có mắt!"

Sau đó liền đạp cửa rời đi.

Cố Cửu Tư cúi đầu ngồi dưới đất, trong lòng nguội lạnh như đã chết. Qua một lúc rất lâu, cô mới nhớ đến việc mình phải đứng dậy, lúc chống tay xuống dưới đất mới cảm nhận được mặt đất không được bằng phẳng nên trượt tay, trong lòng bàn tay liền đầy những vết thương nông sâu, máu đỏ tươi cũng không ngừng chảy ra ngoài.

Tràn Tĩnh Khang đứng ở một nơi xa xa, nhìn thấy Trần Mộ Bạch nổi cơn thịnh nộ bước từ phòng làm việc rồi xông vào phòng ngủ, dụi dụi mắt hỏi Trần Phương ở bên cạnh, "Sao thiếu gia lại tức giận rồi thế? Không phải lúc nãy vẫn còn bình thường sao?"

Trần Phương nhìn theo, nhíu mày lại, "Lần này… chỉ sợ là giận thật rồi…"

Qua một lúc sau, hai người họ lại nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Cố Cửu Tư từ trong phòng bước ra, không hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ biết quay ra nhìn nhau.

Thật ra hai người đó cũng không phải chưa từng cãi nhau bao giờ, hoặc là hai bên thế lực ngang nhau, rồi bước vào giai đoạn giằng co, cuối cùng tức đến mức mỗi người một ngả. Hoặc là Cố Cửu Tư tỏ ra mình ở thế yếu nên chọc cho Trần Mộ Bạch nổi trận lôi đình. Hoặc trường hợp hiếm gặp hơn chính là Trần Mộ Bạch cố ý trêu chọc cô, làm cô tức giận, cuối cùng Cố Cửu Tư nhẫn nhịn đến mức nội thương. Thế nhưng tình huống cả hai bên đều thiệt hại như thế này thì từ trước đến nay đều chưa bao giờ gặp phải.

Trần Phương và rần Tĩnh Khang nhìn nhau không biết nên làm gì.

Một lúc sau, Trần Tĩnh Khang mới đề nghị, "Hay là đi xem như thế nào ạ?"

Trần Phương gật đầu đồng ý, cả hai người cùng đồng thanh nói ra, "Ba/con đi xem thiếu gia, con/ba đi xem (chị) Cửu Tư"

Trần Tĩnh Khang há hốc mồm, "Con nói trước nhé!"

Trần Phương bình tĩnh vạch ra chỗ sơ hở của con trai mình, "Ba nói ít hơn con một chữ, nói xong trước con."

Trần Tĩnh Khang định lầy đến cùng, "Vậy thì đã sao chứ!"

Trần Phương vô cùng điềm tĩnh nói, "Ai nói xong trước, người đó thắng."

Hai người nhất quyết không ai chịu nhường ai cuối cùng quyết định dùng cách rất đàn ông để giải quyết vấn đề này, nói tóm lại thì chính là kéo búa bao.

Cuối cùng, Trần Tĩnh Khang chỉ nhờ vào một chiếc bao mà giành thắng lợi hoàn toàn trước một nắm đấm của Trần Phương, cuối cùng dương dương tự đắc, oai nghiêm đi vào phòng Cố Cửu Tư.

Lúc này Cố Cửu Tư đã tức giận đến mức không còn dáng vẻ cam chịu thường ngày, hoàn toàn rơi vào tình trạng không ai dám đến gần.

Rõ ràng như vậy nhưng Trần Tĩnh Khang lại không hề nhận ra, một người bình thường ôn hoàn, rất dễ nói chuyện một khi trở nên liều lĩnh thì sẽ bất chấp tất cả để đạt được điều mình muốn.

Trần Tĩnh Khang đi vào trong, nói khô cả họng một hồi lâu, Cố Cửu Tư cũng không thèm liếc nhìn cậu một lần, cuối cùng cậu đột nhiên nghĩ ra một chiêu, rên rỉ kêu, "Ai ya, chị Cố, chị nói một câu đi, em cảm thấy không được khỏe."

Cố Cửu Tư vẫn không thèm nhìn cậu, "Đi nghỉ sớm đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!