Dịch: Minovan
Nghe đến tên của người này, hai đầu lông mày của anh nhíu chặt lại, bực bội lên tiếng, "Ngốc chết đi được còn suốt ngày xuất hiện trước mặt con, con thấy phiền quá nên bảo cô ta đi quét dọn lại biệt thự ở ngoại thành rồi."
Trần Minh Mặc nhìn về phía anh, "Vì lý do này thôi?"
Trần Mộ Bạch nghĩ nghĩ một lúc xem có chuyện gì khác không, "À, còn nữa, không phải Trần Mộ Chiêu mới mua một lọ hoa mới sao, con rất thích nên bảo cô ta đi tìm Trần Mộ Chiêu mang về xem thử, ai ngờ có chút chuyện vặt như vậy cũng làm không xong, đi được nửa đường còn đánh vỡ, làm người ta tức chết đi được,"
Trần Minh Mặc nhìn anh tự biên tự diễn hồi lâu, "Không còn gì khác?"
Anh cảm thấy nghi hoặc, kỳ quái nhìn về phía ông, "Còn có chuyện gì nữa? Một người con gái mà thôi, con không phạt được cô ta sao?"
Trần Minh Mặc cảm thấy những lời nói vừa rồi của Trần Mộ Bạch cùng với những gì ông nhìn thấy quả thật là quá hợp lý, mãi một lúc cũng không tìm ra có vấn đề gì, "Ta không có ý này, chỉ là thuận miệng hỏi thôi. Không phải cũng chỉ là người ngoài thôi sao, con cũng không cần tức giận như vậy."
Anh không kiên nhẫn mà đứng lên, "Không nhắc nữa, cứ nhắc đến là thấy bực mình, con có hẹn rồi, ba không có chuyện gì khác thì con đi trước đây."
Ông chỉ gật gật đầu, không nói gì nữa.
Bước ra khỏi văn phòng, lúc này Trần Mộ Bạch mới dám thở phào một hơi, cũng không còn thấy dáng vẻ tức giận như vừa rồi nữa, anh cố sức làm loạn như vậy, chỉ hy vọng có thể khiến cho mọi chuyện dần đi vào quên lãng. Vừa nhìn thời gian thì phát hiện đã trễ hẹn với Trần Thốc, anh liền vội vàng đi tới nơi đó, không ngờ hai người bọn họ đã ăn được một lúc rồi.
Trần Mộ Bạch vừa bực mình vừa không biết nên nói gì, chỉ ngồi xuống, rồi nhìn chằm chằm vào người nào đó đang nhai nhồm nhoàm, trong mắt anh, cô ta căn bản chẳng giống một người phụ nữ.
Trần Thốc mỉm cười giải thích, "Tam Bảo đói rồi, nên anh để cô ấy ăn trước trong lúc chờ em."
Trần Mộ Bạch nhìn mấy chiếc đĩa trống đầy bàn, giật giật mắt hỏi, "Đợi em đến thanh toán hả?"
Đối với sự bới móc này của anh, Trần Thốc dường như đã quá quen thuộc nên chỉ rót cho anh một cốc nước rồi chuyển chủ đề, "Anh mời không được sao, đúng rồi, sao không gọi người đến."
Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, nhìn tới nhìn lui, "Gọi ai? Ở đây ngoài em, anh, còn có một kẻ tham ăn ra, làm gì còn ai nữa?"
Cô gái ngồi bên cạnh Trần Thốc tên Tam Bảo nghe vậy cũng không hề tức giận, chỉ híp mắt cười chờ đợi.
Trần Thốc nhìn Tam Bảo, vỗ về cô ấy, rồi thúc giục anh, "Gọi chị dâu!"
Trần Mộ Bạch và Tam Bảo gặp nhau vài lần, nhưng chưa bao giờ gọi thẳng tên nhau, anh luôn cảm thấy người con gái này lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối, ngoan ngoãn nhưng thực chất có thể chẳng được như vậy, lúc này vẻ mặt anh tỏ ra vô cùng sửng sốt, "Cái gì? Chị dâu? Anh bắt em gọi cái người tham ăn này là chị dâu?"
Sau khi nhét vào trong miệng một miếng thức ăn, Tam Bảo lý lẽ đầy mình cất lời "Cậu không nghe nói qua sao, trong mắt của kẻ tham ăn chỉ có đồ ăn, mà đồ ăn viết từng bộ ra, chính là người tốt" (*, : là thức ăn, nếu như viết phân ra các nét của chữ , sẽ được chữ là chữ thiện trong người thiện)
Trần Mộ Bạch tỏ vẻ buồn nôn, cực kỳ khinh thường hỏi, "Mấy lời ngu ngốc này là ai nói vậy?"
Tam Bảo vô cùng tốt tính trả lời, "A Ức."
Trần Mộ Bạch lại nhìn về phía Trần Thốc, "A Ức là ai?"
Trần Thốc nhắc anh, "Tùy Ức, vợ của Tiêu Tử Uyên."
"À… là cô ta sao…" Trần Mộ Bạch cố nhớ lại, người này anh có gặp qua vài lần, cũng không phải là kiểu người hiền lành gì, huống hồ còn có Tiêu Tử Tuyên chống lưng cho cô, anh nghĩ mình cũng nên giữ mồm giữ miệng để tích phúc thôi, thế nhưng nhìn thấy Tam Bảo, quả thật là không thể nhịn được, kéo Trần Thốc, "Vợ của Tiêu Tử Tuyên cũng là người có tiếng, vị này nhà anh nghe đâu có quan hệ tốt với cô ta, anh chắc cô ta không giả ngốc để làm gì đó chứ?"
"Cô ấy không phải người mưu kế đâu!" Trần Thốc nhét thực đơn vào tay anh bảo anh gọi món, "Người hay đi cùng em đâu?"
Trần Mộ Bạch cũng không có khẩu vị, chỉ lật qua xem, lơ đãng trả lời, "Cố Cửu Tư hả, đi ngoại thành làm việc rồi."
Trần Thốc mỉm cười, "Anh không nói Cố Cửu Tư, mà là nói Tiểu Khang, sao em vừa nhắc đã nhắc đến Cố Cửu Tư, lại cho rằng anh đang nói đến cô ấy vậy?"
Trần Mộ Bạch ngừng một lát, ngẩng đầu lên, kỳ quặc nhìn anh, "Đùa mấy chuyện này làm gì vậy. Trần Tĩnh Khang ăn nhiều quá nên đi khám rồi, gần đây Cố Cửu Tư không ở nhà, cậu ta đều ăn phần của hai người."
Trần Thốc cũng nhớ lại rồi bật cười, "Cậu ấy vẫn giống hệt hồi bé vậy."
Trần Mộ Bạch đột nhiên gập thực đơn lại, cực kỳ nghiêm túc đề nghị, "Anh không nhắc thì em cũng quên đấy, hay là em giới thiệu cái kẻ tham ăn này với Trần Tĩnh Khang nhé, hai người cuồng ăn như vậy, chắc chắn rất hợp đôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!