Chương 20: (Vô Đề)

Dịch: Minovan

Anh ta và Thiển Xướng không giống nhau. Nếu như chỉ phế đi đôi tai và lưỡi, anh ta vẫn còn có thể lăn lộn kiếm sống được, thế nhưng nếu như phế đi đôi tay này, anh ta sẽ thực sự trở thành một phế nhân. Tình thế trước mắt đã biến chuyển đến mức khiến anh ta chỉ còn cách nhận thua, "Tôi thua trong tay cậu là do tôi vô dụng, tùy cậu định đoạt!"

Trần Mộ Bạch tiếp tục nói, "Mấy năm nay, Trần Mộ Chiêu cũng tốn không ít công sức để bồi dưỡng cậu đúng không? Nếu như hôm nay cậu bị hủy hoại trong tay tôi, cậu nói xem anh ta có đau lòng không? Kể cả tôi có tha cho cậu, với tác phong làm việc từ trước đến nay của anh ta, nếu biết cậu chỉ vì không dám xuống tay với bản thân mình mới khiến cho kế hoạch thất bại, thì anh ta liệu có niệm tình anh em bao năm mà tha cho cậu không?"

La Ninh đi theo Trần Mộ Chiêu bao năm qua, lẽ nào lại không hiểu cách thức làm việc của anh ta. Tuy anh ta có vẻ bề ngoài bệnh tật yếu đuối, nhưng khi làm việc lại là một người tuyệt đối không bao giờ mềm lòng. Trong ánh mắt La Ninh dần dần hiện lên sự tuyệt vọng, "Mộ thiếu cần gì phải chặt đứt hết đường sống của tôi chứ?"

Sự kiên nhẫn của Trần Mộ Bạch đã hoàn toàn biến mất, anh nhanh chóng mở miệng, "Cút!"

La Ninh dường như không thể tin mà nhìn về phía Trần Mộ Bạch.

Trần Mộ Bạch chỉ đứng dậy vuốt lại nếp nhăn trên áo, "Cút về chỗ Trần Mộ Chiêu, bảo anh ta gọi điện thoại cho tôi."

Anh ta vẫn không dám động đậy, bởi vì anh ta biết rõ nếu cứ như thế này về chỗ Trần Mộ Chiêu, thì Trần Mộ Chiêu cũng sẽ không tha cho anh ta.

Trần Mộ Bạch bước đến trước mặt La Ninh, "Cậu có thể yên tâm về, tôi sẽ tự nói với Trần Mộ Chiêu là do tôi không muốn nhận cậu, không liên quan gì đến cậu hết. Đổi lại với việc này, tôi có một điều kiện…" Anh nắm chặt tờ chi phiếu trong tay, từ từ nói tiếp, trong ánh mắt hiện rõ lên vẻ dữ tợn, "Nếu như có người thứ tư biết được chuyện này, tôi sẽ khiến cho cậu biết thế nào mới là thực sự không còn đường sống."

Sau khi La Ninh rời đi, Trần Tĩnh Khang vẫn không hề yên tâm, "Thiếu gia, bỏ qua cho cậu ta như vậy, cậu không sợ…"

Sao anh lại không hiểu nguyên tắc diệt cỏ phải diệt tận gốc chứ, thế nhưng nếu không niệm tình cho anh ta lần này, thì con rắn độc Trần Mộ Chiêu đó làm sao có thể bỏ qua cho Cố Cửu Tư.

Nghĩ đến người con gái kia, anh lại bất chợt nhíu chặt mày lại, khó chịu mà xua đuổi Trần Tĩnh Khang, "Mau ra ngoài đi."

Cho đến khi Trần Tĩnh Khang rời khỏi phòng, anh mới lại ngồi xuống chiếc ghế đằng sau bàn làm việc.

Anh thừa nhận, khoảnh khắc nhìn thấy tấm chi phiếu kia, anh vừa kinh ngạc vừa cảm thấy tức giận. Tâm trạng lúc đó của anh cực kỳ phức tạp, cảm giác cứ như có gì đó nghẹn cứng trong lồng ngực khiến anh không thể nào nói ra thành lời.

Anh biết cô là một người khôn khéo, lanh lợi, thế nhưng nếu như thực sự có một ngày, tham vọng của cô lớn đến mức ngay cả anh cũng không thể đáp ứng nổi, thì đến lúc đó, anh sẽ phải tự tay mình loại bỏ cô.

Nếu như thực sự có ngày đó… vậy thì giờ đây, nếu như anh còn muốn kìm cương trước vực thẳm, có lẽ vẫn còn kịp. Ít nhất, anh của hiện tại có thể miễn cưỡng nói rằng mình vẫn chưa có quá nhiều tình cảm với cô.

Những lời trái với lương tâm như vậy, không biết anh đã nói biết bao nhiêu lần, thế nhưng khi những từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu, anh lại có cảm giác khó chịu không thể nào diễn tả được.

Trần Mộ Bạch anh vốn là người tôn thờ chủ nghĩa hưởng lạc (*(Hedonism) là hệ thống triết lý đề cao việc mưu cầu lạc thú và tránh né khổ đau như là mục đích chủ yếu trong cuộc sống. Con người chỉ có một nghĩa vụ đạo đức duy nhất là thoả mãn nỗi khát khao khoái lạc và loại bỏ, hay chí ít giảm thiểu trong khả năng có thể, mọi nỗi khổ đau của mình trong đời.), từ trước đến nay, vốn không bao giờ có chuyện anh để bản thân mình phải khó chịu mà chỉ có chuyện anh làm người khác khó chịu mà thôi.

Cùng lắm là khi trong lòng anh cảm thấy bực bội, không thoải mái, thì sẽ đi trêu chọc, dày vò người khác một lúc thì cũng thôi, từ trước đến nay anh vẫn luôn giỏi trong việc tự tạo niềm vui và sự thoải mái cho mình trên sự đau khổ của người khác.

Thế nhưng dường như lần này, anh lại không có cách nào có thể làm dịu bớt cảm giác bực bội ấy.

Càng nhìn tấm chi phiếu, anh càng thấy khó chịu.

Mãi cho đến trước khi đi ngủ, Trần Mộ Bạch mới nhận được điện thoại của Trần Mộ Chiêu, anh nhìn màn hình điện thoại chớp sáng một lúc mới nhận điện thoại, giọng điệu chẳng có có lấy một chút khách khí, "Đúng là càng ngày càng không biết phép lịch sự nhỉ, không biết rằng đã muộn rồi, tôi cần phải đi nghỉ hay sao?"

Tiếng cười của Trần Mộ Chiêu vang lên từ đầu dây bên kia, con cờ được sắp đặt bị người ta vạch trần sau đó còn được trả về nguyên vẹn, anh ta cũng chẳng cần phải giả bộ thêm nữa, "Thả lưới nhưng chưa thu về, Mộ thiếu sao có thể ngủ được chứ? Tôi đã thấy người của tôi rồi, có thể chạy có thể nhảy, không thiếu bộ phận nào trên cơ thể hết, Mộ thiếu bây giờ quả thật là một người khoan dung độ lượng, là một bậc quân tử."

Giọng điệu của Trần Mộ Bạch đột nhiên cứng ngắc, "Trần Mộ Chiêu, anh uống thuốc nhiều đến mức chết não rồi?"

Đương nhiên, anh ta biết được trần đời này làm gì có chuyện nào tốt đẹp đột nhiên xảy ra như thế, "Không biết Mộ thiếu đây có ý gì."

Anh dựa lưng vào đầu giường, một tay lật qua lật lại quyển sách mà Cố Cưu Tư đã từng đọc qua, "Tôi mệt rồi, không muốn phí lời với anh nữa. Cố Cửu Tư đắc tội với anh, dùng La Ninh để đổi, mọi chuyện giữa anh và cô ấy coi như xóa bỏ, anh cũng không bị thiệt."

Trần Mộ Chiêu hơi ngừng lại, "Cậu thích người phụ nữ này?"

Anh dường như cảm thấy hơi buồn cười mà trả lời, "Anh cảm thấy có khả năng đó sao?"

Đối với suy nghĩ của Trần Mộ Bạch, Trần Mộ Chiêu chưa bao giờ nhìn thấu được, bây giờ thì lại càng trở nên mơ hồ hơn, Trần Mộ Bạch biết rõ Cố Cửu Tư là người của Trần Minh Mặc, hơn nữa từ trước đến nay đối với cô cũng luôn thờ ơ, thế nhưng bây giờ lại chủ động đi bảo vệ cô, không biết rốt cuộc anh định làm gì? Trong chuyện này còn có âm mưu gì khác? Thế nhưng bảo anh ta tin rằng Trần Mộ Bạch có cảm tình với Cố Cửu Tư thì lại càng khó tin hơn gấp bội, anh ta cũng cảm thấy ý nghĩ này của mình cực kỳ hoang đường, nực cười.

"Chính vì biết không có khả năng nên mới hỏi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!