Chương 14: Thù này không báo không phải quân tử.

Dịch: Minovan

Sau khi Trần Mộ Bạch bỏ đi , Cố Cửu Tư lại vòng lại nơi tối tăm đó để đi tìm điện thoại.

Vậy mà cái tên Trần Tĩnh Khang đang cầm đèn pin đứng bên cạnh vẫn cứ liên tục lẩm ba lẩm bẩm không ngừng, "Chị Cố, chị đúng là không cẩn thận gì cả, sao lại có thể quên điện thoại trong tuyết chứ, một mình nó đơn côi lẻ loi đông cứng ở trong tuyết lâu như vậy, thật đáng thương biết bao…"

Sau khi đào được chiếc điện thoại đáng thương trong đống tuyết lên, cô híp mắt đứng dậy, vẻ mặt tối sầm nhìn chằm chằm cậu ta, bất thình lình một quả cầu tuyết bay nhanh về phía đó.

Trần Tĩnh Khang không tránh kịp, một cục tuyết rơi trúng ngay đầu cậu, tuyết từ từ rơi xuống đọng lại trên trán, hai mắt vì quá đỗi kinh ngạc mà mở ra thật to, lúc này mà nhìn thì trông thật buồn cười, mấy phút qua đi, người nào đó mím môi dáng vẻ đầy uất ức, giọng điệu nghẹn ngào oán trách cô, "Chị bắt nạt người khác…"

Cô cũng không quan tâm, dứt khoát ngồi xuống nền tuyết, vục một nắm rồi lại vo thành từng quả từng quả trong tay, nghiêng đầu nhìn Trần Tĩnh Khang.

Cậu còn chưa kịp mở miệng đã nhanh chóng thấy một quả bay đến liền tránh qua một bên, quả cầu tuyết sượt qua tai cậu rồi rơi xuống đất.

Cô xịu mặt xuống, "Em còn dám trốn? Em thử trốn một lần nữa xem!"

Vừa dứt lời, ngay lập tức hai quả cầu tuyết lại bay vụt qua, lần này Trần Tĩnh Khang không dám tránh nữa, chỉ biết ngoan ngoãn đứng đó bất động làm bia đỡ đạn.

Đợi mãi đợi mãi cho đến khi cô ném cậu đến mức giống một nửa người tuyết, đến khi tâm trạng cô tốt hơn một chút, Trần Tĩnh Khang mới dám đáng thương mở miệng, "Chị Cố, em sai rồi…"

"Được… đã tỉnh ngộ." Cô đứng dậy, vỗ vỗ tuyết đọng trên người mình, "Nói xem, sai ở đâu?"

Cậu nuốt nước miếng, cố gắng nhớ lại, "Hôm qua, Đường thiếu có sai người mang đồ ăn vặt đến. Thiếu gia có bảo cho em và chị mỗi người một nửa, cuối cùng là em không nói với chị, một mình em lén lút… ăn hết."

Cô nghe xong, suýt chút nữa ngã cắm đầu xuống tuyết, híp mắt nhìn cậu ta, "Đầu em bị tuyết lấp rồi? Ngoài ăn ra thì không có việc gì khác nữa?"

Trần Tĩnh Khang lại cố gắng nhớ một lần nữa, "À, có. Hôm qua em làm vỡ bình hoa, chính là cái bình mà thiếu gia mới mua về, em sợ thiếu gia mắng nên… nói là chị làm vỡ."

"…" Tâm trạng của cô lúc này thực sự là không còn từ ngữ nào có thể miêu tả được nữa rồi, bởi vì cô cảm thấy sức lực mình không đủ, cô đang tính xem có nên nặn thêm vài quả cầu tuyết nữa để luyện tay không.

Bình thường, cô đã không thích cười, vậy nên lúc cô trưng ra gương mặt lạnh lùng thì càng đáng sợ hơn, Trần Tĩnh Khang thấy vẻ mặt không cảm xúc của cô thì trong lòng cực kỳ sợ hãi, run run gãi đầu một cái giải thích, "Em cũng không có cách nào khác, lúc đó chỉ có bốn người chúng ta, em cũng không thể bảo là ba em làm vỡ đúng không?"

Cô thực sự tiếp tục đi nặn thêm mấy quả cầu tuyết, "Cảm ơn vì em đã xem trọng chị tới như vậy."

Đợi đến khi Trần Tĩnh Khang hoàn toàn biến thành một người tuyết, cô cũng rất mệt rồi, lúc này mới đường hoàng xét hỏi.

"Những lời chị nói với em, em đều nói cho Mộ thiếu biết rồi?"

Trần Tĩnh Khang cũng không thù dai, xoa đi lớp tuyết trên mặt, lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh, "Lời nào chứ?"

Cô hơi ngừng một chút, dường như là đang suy nghĩ xem có nên lặp lại nó một lần nữa hay không, "Chính là… chính là mấy câu mà chị bảo anh ta là lưu manh…"

Vẻ mặt cậu ta cực kỳ vô tội mà gật đầu, "Nói rồi."

Máu nóng của cô lại bắt đầu nổi lên, mò tìm quả cầu tuyết khác ở bên cạnh mãi không tìm thấy đành từ bỏ, đành phải rít lên với cậu ta, "Bị điên rồi à? Em đi nói với anh ta làm gì!"

Vẻ mặt cực kỳ mơ hồ, cậu mở miệng giọng nói ngập tràn ấm ức, "Không phải chị bảo em nói với thiếu gia sao?"

"Chị…" Cô á khẩu không thể nói thêm lời gì, cũng không biết nên giải thích từ đâu. Cô cảm thấy bản thân đúng là tự đào hố chôn mình, lúc cô với Trần Mộ Bạch đấu trí đấu sức, đúng là có lúc sẽ cố ý tiết lộ một số thông tin với Trần Tĩnh Khang, muốn thông qua cậu ta để Trần Mộ Bạch biết được, thế nhưng cũng không bao gồm việc những lời cô "khen" anh đó chứ.

Trần Tĩnh Khang nhìn vẻ mặt đau khổ không nói nên lời của cô, lại càng hoang mang, "Vậy… sau này những lời chị nói với em, cuối cùng em có nên nói với thiếu gia không…"

Cậu đợi một lúc lâu cũng không thấy cô lên tiếng, liền thăm dò gọi một câu, "Chị Cố?"

Vẻ mặt cô không chút cảm xúc nhắm mắt lại, từ đáy lòng cực kỳ ai oán không thể nào phát tiết nổi, "Sau này chị không muốn nói chuyện với em nữa."

Trần Tĩnh Khang thấy vẻ ác ý của cô cũng không còn nhiều như lúc nãy nữa, mới dám xích lại gần vài bước, cực kỳ nghiêm chỉnh nói, "Chị Cố, em dù sao cũng là người của thiếu gia, mà chị là người của lão gia, ai vì chủ nấy, thế nên chị không thể vì việc em đứng về phía thiếu gia mà ảnh hưởng lên mối quan hệ của chúng ta, gác chuyện này sang một bên thì tuy rằng chị lớn hơn em vài tuổi, thế nhưng em thấy hai chúng ta cũng coi như khá là ăn ý."

Từng lời của cậu nói ra vô cùng hợp tình hợp lý, nếu như đổi lại là người khác, thì khẳng định không thể nào nói lại được, thế nhưng cậu quên mất, những người nghe được lời này hiện tại lại là Cố Cửu Tư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!