Chương 10: Bất an.

Dịch: Minovan

Quả nhiên, sau bữa ăn, Trần Minh Mặc gọi Cố Cửu Tư vào thư phòng.

Cô nghĩ rằng ông sẽ hỏi mình về chuyện của Thư Hoạ , không ngờ rằng ông lại nói đến chuyện khác.

"Vài ngày nữa, Mộ Bạch sẽ dẫn cô đến sòng bài, đến lúc đó cô phải khiến nó thua, dù gì cũng là con gái của vua bài ngày đó, chắc có thể làm tốt chứ?"

Nghe thấy hai từ Vua bài này, cả người cô bỗng nhiên run lên, sự mất không chế như vậy cũng chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc, rất nhanh, cô đã bình tĩnh trở lại.

Nơi gọi là sòng bài đó cũng không phải sòng bài bình thường, bốn người ngồi lại với nhau, ai thắng thì vị trí trống sẽ thuộc về người đó, người thắng có thế thoải mái sắp xếp người của mình vào vị trí kia. Mấy năm nay, cô ở bên cạnh Trần Mộ Bạch đã chứng kiến sự thăng trầm của nhiều người sau những ván bài đó, người thăng chức, người xuống ngựa, mà mục đích cô đến đó là để bảo đảm cho Trần Mộ Bạch có thể thắng.

Khả năng đánh bài của cô vốn rất tốt nhưng cũng rất ít người biết, từ trước đến nay cô cũng không bao giờ khoe ra. Mỗi lần giả làm bạn gái Trần Mộ Bạch, cô đều đứng ở một bên, vào những lúc quan trọng nhất thì kịp thời nhắc nhở Trần Mộ Bạch. Hai người họ lúc đánh bài có thể nói là cực kỳ ăn ý.

Đương nhiên lại càng không có ai biết cô là con gái của Vua bài vang danh một thời.

Thật ra, khả năng đánh bài của Trần Mộ Bạch cũng rất tốt, anh đánh rất bình tĩnh, trong lúc đánh bài là lúc tính cách của con người bộc lộ rõ nhất, vậy mà anh vô cùng đúng mực, không hoảng hốt, không vội vàng, thế nhưng lúc nên ra tay thì cũng ra tay rất quả quyết..

Những phương diện khác Cố Cửu Tư có thể không so sánh được, thế nhưng trên bàn đánh bài không ai có thể trở thành đối thủ của cô, cô dường như biết được ba người trước mặt mình có những lá bài gì, sẽ đánh như thế nào, nếu đánh ra quân bài khác thì sẽ có kết quả như thế nào, cô cực kỳ rõ ràng. Đây cũng là kết quả của việc ba cô huấn luyện cô từ nhỏ.

Suy cho cùng thì cô đối với Trần Mộ Bạch và Trần Minh Mặc cũng không phải hoàn toàn vô dụng, nếu đã hữu dụng đương nhiên sẽ không bị vứt bỏ, cô sẽ an toàn.

Chỉ là… Cố Cửu Tư cảm thấy khó hiểu.

Trần Minh Mặc dường như hiểu được suy nghĩ của cô, "Cô muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Thế nhưng cô chỉ cụp mắt, lắc đầu.

Tâm tình của ông dường nhưng cũng khá tốt, tiếp tục hỏi cô, "Có phải cô không hiểu vì sao, ta lại chặn bước đường của con trai mình như vậy?"

Cô chần chừ một lúc, mới mở miệng hỏi, "Tôi không hiểu, rõ ràng trong mắt ông, Mộ thiếu đã là người thừa kế, tại sao trong những thời khắc quan trọng nhất, ông đều khiến anh ấy gặp phải trở ngại không tiến thêm được nữa."

Trần Minh Mặc đột nhiên cười, "Cô sẽ hiểu thôi."

Mãi cho đến khi cô rời khỏi thư phòng, Trần Minh Mặc vẫn không hề nhắc đến chuyện của Thư Họa, không rõ là vì ông rất yên tâm với cô nên mới thấy không cần thiết phải hỏi hay vì ông đã bắt đầu có suy nghĩ hoàn toàn vứt bỏ cô tìm một người khác, hoặc đây mới chính là điểm cao siêu nhất của Trần Minh Mặc, ông càng không nhắc đến, đối phương càng cảm thấy sợ hãi, càng phải nhanh chóng hoàn thành cho tốt.

Vẻ mặt của cô ngưng trọng từ lúc bước ra khỏi thư phòng, trong lòng lại mơ hồ có dự cảm không tốt, lại không nói được không tốt ở chỗ nào.

Đây chỉ là một chuyện nhỏ, Trần Minh Mặc hà tất phải gọi cô đến tận nơi để phân phó, gọi một cuộc điện thoại không phải sẽ xong rồi sao, ông ta cố tình gọi cô đến thư phòng chỉ vì chuyện này thôi?

Cố Cửu Tư cứ đi như vậy không ngờ đã đi được rất xa, lúc hoàn hồn lại mới chợt nhận ra tuyết đã rơi từ lúc nào không hay, trên mặt đất đã tràn ngập một màu trắng xóa, dường như tuyết có khuynh hướng càng lúc càng rơi nhiều hơn.

Cô không biết Trần Mộ Bạch đã đi đâu, không biết tối nay có dự định về nhà hay không, chỉ có thể thuận theo con đường nhỏ này đi tìm anh.

Hoa viên Vương phủ rất rộng, cảm giác phương hướng của cô lại rất kém, cô lượn tới lượn lui ở trong viện đã bắt đầu cảm thấy mơ hồ. Đi qua một hòn giả sơn, cô dường như thấy được cái gì đó, vẻ mặt trắng bệch vội vàng lùi về sau hai bước, trốn ở đằng sau hòn giả sơn.

Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.

Trần Mộ Bạch đang cười đùa, nói gì đó với Mạnh Lai, Trần Tĩnh Khang đứng ở một góc cách anh ta không xa không gần, có cảm giác như không hề tồn tại.

Vẻ mặt anh tuấn của Trần Mộ Bạch dưới ánh đèn mờ ảo lại vô cùng dịu dàng, ngay đến cả nụ cười kia cũng cực kỳ ấm áp, đột nhiên có một khoảnh khắc nào đó, cô thực sự cho rằng Trần Mộ Bạch đối với Mạnh Lai là vừa gặp đã yêu.

"Tiết mục mẹ kế con chồng này, khẩu vị cũng thật nặng, đúng không?"

Đang lúc cô xuất thần, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông, hơi nóng phun vào tai cô, hơi thở nguy hiểm mà xa lạ của người đàn ông dọa cô giật cả mình, mạnh mẽ trốn tránh rồi quay đầu lại nhìn.

Ai biết được Trần Mộ Vân lại không hề có ý định buông tha cô mà đột nhiên sáp lại gần, híp mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, "Cố Cửu Tư, lúc cô mới đến Trần gia vẫn chỉ là một con nhóc thôi, hai năm nay quả thực là càng lớn càng có mùi vị riêng rồi."

Vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào ngực cô, dường như có thể xuyên thấu qua lớp áo rất dày nhìn thấy được gì đó vậy, ý đồ cực kỳ dễ nhận ra. Những người phụ nữ ở bên cạnh anh ta đều là những người tham hoan, phụ nữ quá chủ động, sau một thời gian sẽ khiến người khác cảm thấy vô vị, mà Cố Cửu Tư, xinh đẹp lại lạnh lùng như vậy ngược lại khiến anh ta càng ngày càng hứng thú, càng không đoạt được càng kích thích dục vọng chinh phục của đàn ông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!