Khúc Đồng Thu bắt đầu gọi Nhậm Ninh Viễn là "Lão Đại".
Bởi vì nếu phải gọi thẳng tên riêng, cậu không có can đảm, hơn nữa sẽ bị Sở Mạc mạnh mẽ nói "Ai cho phép mày kêu như vậy"; phải cùng mấy bậc đàn em kêu "anh Nhậm", không biết sao cảm giác cũng rất buồn nôn, huống chi Nhậm Ninh Viễn căn bản không nhận cậu làm thủ hạ.
Gọi "Lão Đại" có thể phản ánh chân thật cảm tưởng của cậu đối với Nhậm Ninh Viễn.
Nhậm Ninh Viễn đối với hành động ấy chỉ cười, không tỏ rõ ý kiến, chẳng qua Khúc Đồng Thu kiên định cảm thấy cách gọi ấy là thích hợp nhất.
Tuy bộ dạng của Nhậm Ninh Viễn nhã nhặn, vẻ mặt phần nhiều là khoan dung hòa khí, nhưng đâu ai quy định lão Đại của một bang phái phải có vẻ mặt dữ tợn như giết heo đâu chứ. Đó chính là một loại khí chất.
Khúc Đồng Thu làm chân người hầu cũng có thể làm rất vui sướng, mà Trang Duy được những người họ tán thưởng thì không biết đã làm gì đắc tội Sở Mạc.
Hôm nay vốn là sinh nhật Sở Mạc, đoàn người ra khỏi trường vào nhà Sở Mạc chúc mừng. Trang Duy tất nhiên nhận lời mời tham gia. Mà Khúc Đồng Thu do bởi gần đây làm hết phận sự của một tên hầu, cũng nhờ phúc của Nhậm Ninh Viễn có thể đi theo giúp vui.
Khúc Đồng Thu đã lâu chưa từng được ăn no, khó có cơ hội đối mặt với nhiều thức ăn đa dạng như thế nên cố gắng ăn nhiều hơn. Sau khi thấy ánh mắt chán ghét của Sở Mạc liền đi đến góc không người, hết sức chuyên chú lắp đầy bụng mình.
Chuyện của Trang Duy bên kia tiến triển như thế nào, Khúc Đồng Thu ở trong góc chỉ một lòng hướng về ăn uống hoàn toàn không biết, mãi cho đến lúc nghe tiếng rối loạn mới phát hiện những người khác đã tan tác như ong vỡ tổ từ lúc nào.
Khúc Đồng Thu ngơ ngác, không biết mình rốt cuộc bỏ qua cái gì, lại hoảng sợ bắt gặp Sở Mạc vẻ mặt sát khí, đi ra khỏi cửa. Mà Trang Duy thì chẳng thấy đâu.
Đang nghi hoặc thì nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị đá ầm ầm ầm, còn kèm theo tiếng chửi bậy.
Khúc Đồng Thu hoảng sợ, nhưng đã bỏ lỡ thời cơ chạy trốn tốt nhất mất rồi, trong phòng chỉ còn vài người, trong tay cậu còn cầm một cái bánh ngọt, không ngừng nhìn trộm Nhậm Ninh Viễn đang cùng Sở Mạc nói chuyện, đi cũng không được, ở lại cũng không dám.
"Nhậm… Lão Đại…"
"Kêu la cái gì? Lo ăn của mày đi," Sở Mạc mắng, "sau đó câm miệng!"
Nhậm Ninh Viễn thấy cậu sợ tới mức nhanh chóng bỏ bánh ngọt vào miệng, nghẹn lại, không khỏi mỉm cười: "Về trước đi."
Sở Mạc giật phăng áo của chính mình, cáu kỉnh nói: "Mấy người cũng có thể đi được rồi!"
"Tôi khuyên anh tốt hơn đừng làm vậy."
"Dù sao cũng đã bức đến mức này rồi, làm hay không thì đâu có gì khác biệt!"
Nhậm Ninh Viễn cười nói: "Không nói vậy được, còn có thể chia ra phá lớn và phá nhỏ."
"Tôi mặc kệ," Sở Mạc nghiến răng nghiến lợi, "là do tình thế bắt buộc."
"Hiện tại anh đang rất không bình tĩnh, để tránh cho về sau hơn phân nửa phải hối hận, đến lúc đó muốn nói gì mà "hối hận không nên làm' sẽ chẳng còn kịp nữa." Nhậm Ninh Viễn cười nói, "Không bằng anh hãy cùng đi với bọn tôi. Đi bên ngoài dạo một vòng. Tôi dạy cho anh một biện pháp, đợi tim đập thấp hơn bảy mươi lần một phút thì hẵng quyết định lần nữa. Nếu vẫn nghĩ giống hiện tại thì anh cứ đi.
Dù sao cậu ấy cũng đã ở trong lòng bàn tay anh."
Sở Mạc nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là thở hồng hộc, trừng mắt: "Nếu cậu ta nhân cơ hội chạy thì sao?"
Hai người đối diện nhìn nhau hai giây, cùng đưa mắt về phía Khúc Đồng Thu đang nơm nớp lo sợ.
"Này, mày đó! Ở lại trông chừng, không cho cậu ta chạy, biết không? Không phải mày yêu thích việc ăn nhất sao? Trước khi ăn hết đồ ăn trong phòng này thì không được về!"
Khúc Đồng Thu vội dời ánh mắt xin giúp đỡ về phía Nhậm Ninh Viễn: "Lão Đại…"
"Cậu cứ làm theo lời anh ấy nói là được." Nhậm Ninh Viễn ôn hòa nói, "Đừng lắm miệng, cũng đừng nhiều chuyện."
Nghe thanh âm hai người đóng cửa bên ngoài rời đi, trong phòng chỉ còn một mình cậu canh chừng Trang Duy trong phòng ngủ, Khúc Đồng Thu cảm thấy sợ hãi, lại quả quyết không dám đi, chỉ hãi hùng ở trong phòng khách bắt đầu ăn.
Vốn dĩ đoán Trang Duy vẫn còn ở cửa tức giận mắng, dần cũng không nghe tiếng nữa.
Điều ấy làm cho Khúc Đồng Thu càng cảm thấy đáng sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!