Chương 8: (Vô Đề)

Hai người không nói chuyện, A Âm kéo tiểu hòa thượng vẫn đang cúi đầu cố gắng nhớ kinh văn, vèo một cái đã đến cửa chùa Bàn Nhược.

Chàng ra sức né ánh mắt của nàng, rõ ràng có ý trốn tránh. A Âm cũng không giận, đưa ly nước Vong Xuyên cho chàng,

"Ta cầm từ nãy đến giờ, cảm thấy ra khỏi rừng sẽ cần dùng đến. Quan Trừng, chàng có muốn uống không?"

Trúc Hàn nhìn sang, hình như chàng muốn thử.

Nàng biết nhưng không nói toạc ra, đưa đến gần hơn.

Tiểu hòa thượng quá đơn thuần, chàng thật thà hỏi:

"Thật sự sẽ quên sao?"

Nàng nhìn vào đôi mắt ấy, không đành lòng lừa gạt chàng nữa, chỉ bảo

"Thử một lần thì biết ngay thôi".

Thấy chàng do dự, A Âm nắm ống tay áo của tăng phục, đưa chàng về phòng.

"Không ai hay đêm nay chàng ra ngoài, có người hỏi thì chàng cứ nói là đi vệ sinh."

"Ta đi đây, chàng nhớ phải nằm mơ thấy ta đấy."

Trúc Hàn không để ý đến những lời nói càn rỡ của nàng, chàng quay lưng đi, chẳng nói một lời từ biệt. Đây là tiểu hòa thượng vô lễ nhất chùa Bàn Nhược cũng là tiểu hòa thượng vừa mới bị sàm sỡ.

Thấy nàng đã đi, chàng giơ tay ra sau, sờ lên vùng da ở đầu được nàng chạm vào, xúc cảm phảng phất như hãy còn ở đó. Chén nước Vong Xuyên trong tay vẫn sóng sánh như cũ, Trúc Hàn nâng lên, đặt bên môi định uống một hơi cạn sạch nhưng nước vào miệng một nửa rồi chàng bỗng ngừng lại.

Giọt nước sượt qua khuôn cằm nhẵn nhụi của chàng, quay về trong chén.

Chén trà vẽ hoa văn kỳ dị được để lên bàn.

Chàng không uống nữa.

Lòng chàng rối bời, hai nhánh dây leo quấn càng chặt hơn, siết trái tim đang nhảy loạn trong khe hẹp của chàng, chàng thậm chí không biết phải kìm hãm như thế nào.

Tối nay, tiểu hòa thượng không đến đại điện, không bái tượng Phật, chàng tự biết mình đã gây nên tội nghiệt, không còn mặt mũi đến gặp ngài.

Sau khi nằm xuống chàng nghĩ thầm:

Phật Tổ sẽ tha thứ cho chàng sao?

Một đêm không mộng mị, càng khỏi phải nói trong mơ có A Âm hay không.

Chàng dậy sớm hơn mọi ngày, chuyện đầu tiên mà chàng phát hiện ra đó là, cái chén đặt trên bàn hôm qua vẫn ở đó nhưng nửa chén nước Vong Xuyên còn lại đã biến mất.

Đến khi xác định nước trong chén thật sự biến mất, chàng lặng lẽ đặt cái chén lên kệ.

Chàng không đến thiền đường mà đến đại điện trước, hương cũng không thắp mà quỳ phịch xuống đất, hành lễ lễ bái, nghĩ thầm: Quan Trừng có tội.

Chàng không gõ mõ, cứ quỳ như thế đọc thầm

"Tám Mươi Tám Lời Sám Hối Vĩ Đại Của Đức Phật", ở sâu trong lòng cũng có một giọng nói đang hỏi, A Âm nói mọi người hôn nhau là chuyện vui sướng rất bình thường, hình như lúc ấy chàng cũng không căm ghét, vậy vì sao Phật pháp không dung?

Tại sao nó lại là giới luật của nhà sư?

Nói không chừng, nói không chừng… Chàng chỉ biết là bây giờ mình đã phá giới, phải sám hối và ân hận, tất cả đều xoay quanh hai chữ phá giới.

Đêm qua chắc chắn chàng không hôn A Âm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!