Quan Trừng và A Âm an cư lạc nghiệp trên mặt đất.
Nguyên nhân không nằm ngoài chuyện họ đã sống như thế quá lâu, mà ở Âm Ti không nhìn thấy trời trăng xoay vần, phong cảnh cũng chẳng đẹp bằng trên mặt đất. A Âm mang theo chấp niệm sống hơn một ngàn năm cũng chưa bao giờ bỏ qua chuyện ngắm nhìn cảnh đẹp nhân gian.
Quan Trừng vui vẻ tiếp khách.
Bệ Lệ thích náo nhiệt, lúc họ trang trí nhà cô ấy đã ôm không ít bảo bối đến, thậm chí còn hỏi họ có cần đến Nhật Bản mang Vĩnh Trừng đang được thờ phụng ở chùa Vĩnh Trinh về không. A Âm không muốn, nói cứ để ở đó đi.
Tiệc chúc mừng đám cưới không chỉ có bốn người bọn họ mà còn có Chướng Nguyệt dẫn nữ A Tu La hơi nhu nhược đến cùng, tên cô ấy là Đăng Lộ.
"Chẳng phải anh bảo không đến à? Lại đi quyết đấu với người khác?" Quỷ Sứ nhìn thấy vết thương mờ mờ trên mặt Chướng Nguyệt thì không nhịn được lầm bầm,
"Bây giờ khoa học kỹ thuật và xã hội phát triển, sao mấy người còn thích chơi trò đánh tay đôi? A Tu La Vương của tôi ơi, hung ác hiếu chiến không bằng trực tiếp xài đồ công nghệ cao."
Vẻ mặt Chướng Nguyệt hơi lạnh lùng,
"Anh muốn quyết đấu với tôi?"
Đăng Lộ dè dặt nói:
"Tôi muốn khử trùng băng bó cho anh ấy nhưng…"
"Anh đâu phải người, chỉ có chút vết thương nhỏ này mà em định quấn anh thành xác ướp."
Bị Chướng Nguyệt ngắt lời, nữ A Tu La kia cắn môi im lặng. Quỷ Sứ bỏ lại câu
"cứ để anh ta chịu đau" rồi bị Bệ Lệ gọi vào nhà bếp hỗ trợ. A Âm lặng lẽ đi đến tủ cạnh TV lấy hòm thuốc, cô đứng trước mặt anh dùng bông ngoáy tai chấm cồn i ốt, Chướng Nguyệt nghiêm mặt nhưng lại không nói gì.
Cô đang định đưa bông ngoáy tai cho Đăng Lộ thì Quan Trừng hiểu sai ý, bước đến giữ vai A Âm kéo cô ngồi xuống ghế sofa, bông ngoáy tai cũng bị cánh tay dài của anh cầm lấy, đưa cho Đăng Lộ.
Bên kia đang chăm chú khử trùng, hai người ngồi bên này ôm chặt lấy nhau, anh còn chọc vào chỗ nhột của A Âm,
"Vừa nãy em định làm gì?"
Hôm nay cô mặc áo len hơi ngắn, để lộ một mảng eo trắng nõn, anh ra tay không nặng không nhẹ, làm nổi lên mấy vết đỏ nhạt.
"Em suy nghĩ gì chứ? Anh đã làm quỷ mà còn nghĩ oan cho người khác?"
Trong phòng khách một đôi im lặng một đôi ồn ào, A Âm và Quan Trừng thì thầm cắn vành tai cười đùa ầm ĩ, Chướng Nguyệt liếc thấy thì không nói gì. Đăng Lộ thấy anh ngẩn người cũng ngây người theo, bông ngoáy tai cọ hơi mạnh làm Chướng Nguyệt đau đến mức rên rỉ.
Tất là đều là những mảnh vụn nhỏ nhặt trong một dây chuyền phản ứng.
Bên kia A Âm ngẩng đầu định hôn nhưng hình như Quan Trừng hơi lùi ra sau né tránh, không giống như đang từ chối mà giống như trò chơi của các cặp tình nhân.
Người tiếp theo lên tiếng không phải Chướng Nguyệt, mà là Bệ Lệ đang giơ hộp rượu.
Ngừng!
Hai người tách ra, Quan Trừng cười dựa vào ghế sofa, vành tai đỏ bừng,
"Quỷ Âm Ma La cướp sắc trước mặt mọi người, thịnh tình này tôi không thể chối từ."
… A Âm như cười như không liếc anh,
"Anh mau rút tay ra khỏi hông em."
Bầu không khí thảnh thơi nhàn hạ.
Quỷ Sứ và Bệ Lệ thích mấy đồ ăn vặt, họ bày đủ thứ trên bàn trà, còn có một thùng rượu, đi kèm đó là trò chơi nói thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!