Chương 6: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, thiếu nữ xinh đẹp nhất vùng ngoại ô thành Trường An lại lên núi dâng hương, trụ trì cảm động trước tấm lòng thành tâm hướng Phật của nàng đã sai đệ tử đưa nàng đến phòng thiền nghe giảng kinh.

Lúc này tiểu sư phụ Trúc Hàn đối xử với ai cũng như gió xuân thoảng qua mặt lại âm trầm, khép miệng chẳng nói chẳng rằng.

A Âm thu ô giấy dầu đứng ở cạnh cửa, đoán suy nghĩ trong lòng chàng:

"Chàng có bao giờ thắc mắc, bây giờ đang là lúc mặt trời rực rỡ, tại sao ta có thể đi lại tự do như thế không?"

Trúc Hàn nhíu mày, quay lưng đi pha trà cho nàng.

"Chàng không trả lời ta cũng biết. Bây giờ ta không phải quỷ bình thường nên tất nhiên hành động tiện hơn chút, chỉ là đêm đến phải ăn thịt thêm mấy người mà thôi."

Thấy chàng ngừng tay bưng trà, mặt mũi tràn ngập vẻ kinh hoàng, nàng vịn bàn cười như người không xương.

"Lần này ta lừa chàng thôi, thịt người đẫm máu, ta ăn làm gì."

Trúc Hàn nhịn không được hỏi,

"Vậy ngươi sẽ hút tinh khí của người?"

A Âm nhận trà, hé miệng nhỏ, cánh môi thoang thoảng mùi thơm lại căng mọng như nước, nàng rủ rỉ,

"Chàng tin những lời đồn thổi trong dân gian kia? Hơi thở của người sống chí cương chí dương còn quỷ chỉ thích âm khí, hút dương khí của mấy người làm gì? Đúng là những kẻ lừa đảo, cuối cùng lại đổ vấy cho đám quỷ chúng ta."

Trúc Hàn né tránh ánh mắt trêu chọc của nàng, cầm bản kinh thư lên giảng cho nàng nghe. Giọng chàng trầm ấm như người trưởng thành, khác hắn với người đồng lứa, hoặc nói là chàng cố ra vẻ trưởng thành, nhưng nàng lại rất thích.

Một giọng nói giòn tan bỗng vang lên ngắt lời chàng,

"Quan Trừng, chàng rất thích giọng nói của ta?"

Suýt chút nữa chàng đã thốt ra không thích nhưng nhớ đến lời răn dạy không được nói dối, chàng bèn cúi đầu đọc sách, tiếp tục giảng kinh, không để ý đến câu hỏi của nàng.

A Âm không lên tiếng cắt ngang nữa.

Tiểu tăng giảng kinh xong, mười ngón tay thon dài cầm kinh thư, chắp tay trước ngực, A Di Đà Phật.

Nàng học theo đáp lễ nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của chàng. Mắt thấy chàng định đi, nàng vội vàng cầm ô đuổi theo gọi chàng.

"Quan Trừng, hôm nay là Tết Trung Nguyên."

Bóng lưng ấy đứng nguyên tại chỗ, chàng không quay đầu lại, chỉ có giọng nói vang lên:

"Trong chùa sẽ tụng kinh đến giờ Hợi để siêu độ cho người đã khuất."

A Âm gửi lời mời,

"Bách Quỷ Dạ Hành cũng bắt đầu từ giờ Hợi, ta muốn dẫn chàng cùng đi, chàng có bằng lòng không?"

"Đa tạ ý tốt của thí chủ, tiểu tăng không đi được."

"Ta đợi chàng ở cổng chùa, giờ Hợi chàng không đến ta sẽ đi."

Nàng chỉ để lại một câu nói rồi biến mất, chàng quay đầu nhưng chỉ thấy hành lang vắng lặng, chẳng có bóng người.

Lần nào cũng vậy, chỉ để lại tiểu tăng thở dài.

A Âm bắt con lệ quỷ chạy trốn cuối cùng về Âm Ti, được Diêm Vương cũng định đến chợ quỷ náo nhiệt chúc một câu

"Tết Trung Nguyên vui vẻ", nàng đáp lễ qua loa rồi rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!