Thứ Sáu, Phương Quan Trừng đã chọn xong quán từ lâu, là một quán cơm rất nổi tiếng ở trong hẻm Tô Tích. A Âm xem nhẹ mấy chuyện này, nói anh đã già mà còn thích náo nhiệt, đúng là không chững chạc.
Anh cười dịu dàng, vò rối kiểu tóc vừa làm xong của cô,
"Chừng nào em ăn cơm mà không phải vất vả thì anh cũng không phải phí công đi tìm."
"Em thấy gần đây bụng em có thêm một lớp thịt."
Ồ? Anh lặng lẽ gắp một miếng Tùng Thử Quyết Ngư đặt vào bát của cô,
"Sao anh không phát hiện ra?"
"Ngày nào anh cũng ăn cơm với em, chắc chắn anh cũng béo lên. Cái này ngọt." Cô nếm ra chút vị, chỉ cảm thấy vị giác của mình giống như của người già, vừa nhạt nhẽo lại vừa chậm chạp.
"Không phải đàn ông hơn bốn mươi bình thường đều có bụng sao? Anh cũng sắp vậy rồi. Em nếm ra hay là đoán bừa, đồ ăn vùng Giang Chiết đúng là ngọt."
Quán ăn ở Giang Nam được trang trí theo phong cách cổ xưa, đến giờ cơm người đông lên lên, quán bắt đầu mở Côn khúc*, A Âm nghe thấy hơi giống kinh kịch nhưng vẻ mặt không mảy may thay đổi, liếc mắt nhìn anh.
Côn khúc: tuồng Côn Sơn – hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, hát bằng giọng Côn Sơn).
"Em nếm được, thầy Phương đúng là nghiêm khắc. Anh ăn ít chút, ăn ít chút…"
"Gần đây anh bận ra đề thi cuối kỳ, anh đưa em về trước rồi sẽ đến phòng tập thể hình."
"Ừm, anh có tính giác ngộ rất cao đó Quan Trừng."
Vừa trò chuyện anh vừa lột vỏ tôm bỏ vào bát của cô. Nghe côn khúc kia anh cảm thấy hơi quen tai, thuận miệng hỏi:
"Em có hay nghe hí khúc không?"
A Âm vô thức định nói không nghe nhưng lại cảm thấy mình không nên lừa anh, đành nói mập mờ:
"Em có nghe qua kinh kịch, cái này không giống lắm."
"Côn khúc, A Âm ngốc."
"Quan Trừng thích nghe sao?" Trong lòng cô cảm thấy hơi khó hiểu, Hàn Thính Trúc là người mê kinh kịch, sao kiếp này chuyển thế lại thích Côn khúc.
"Anh không nghe, chỉ trùng hợp là đã từng nghe khúc này."
Cô yên tâm, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng,
"Tên khúc này là gì, có cốt truyện ra sao?"
"Ngọc Trâm Ký, kể về chuyện thư sinh Phan Tất Chính và đạo cô Trần Diệu Thường vì yêu mà phá luật."
Đôi đũa trong tay cô tách ra, một chiếc vẫn cắm vào miếng cá chưa rút ra, một chiếc khác rơi xuống đất. Anh vội vàng lau tay nhặt lên giúp cô rồi bảo nhân viên phục vụ đổi đũa mới.
"Sao tay em vẫn run, anh thấy chỗ này rất ấm áp mà." Anh cầm tay cô vuốt ve, miệng lẩm bẩm,
"Lạnh thế sao không nói với anh?"
A Âm rút tay ra, tiếp tục gắp miếng cá hồi nãy chưa gắp được, bỏ vào trong chén,
"Anh kể tiếp đi, kết thúc của chuyện này thế nào, phá giới luật, hai người họ có đoàn viên không?"
Phương Quan Trừng không để tâm, trả lời tùy ý:
"Kết cục đương nhiên là đoàn viên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!