Chương 50: (Vô Đề)

Lúc Phương Quan Trừng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, anh đang thu dọn hành lý trong phòng ngủ. Bố mẹ anh ly hôn, bố anh đã qua đời cách đây mấy năm, chỉ còn mẹ ở nước ngoài. Sắp đến ngày giỗ nên anh đặt vé máy bay về.

Nhìn thấy tin nhắn anh khẽ nheo mắt, giống như hết thảy đã quay về trong tầm kiểm soát của mình, anh gọi điện thoại cho cô.

Này?

Anh mở loa ngoài, đặt điện thoại ở đầu giường, tiếp tục lựa quần áo trong ngăn tủ.

"Nghe thấy không? Anh đang thu dọn đồ đạc."

Giọng nói của A Âm nghe buồn buồn,

"Nghe thấy, bao giờ thì anh về thế Quan Trừng?"

"Không để em thấy mặt chừng một tuần."

… Cô im lặng mấy giây mới nói tiếp,

"Em vừa gọi video với bạn, là hai người bạn tốt nhất của em…"

"Em muốn ám chỉ gì với anh?"

A Âm ngả người nằm xuống ghế sofa, giọng nói có vẻ hững hờ,

"Đâu có ám chỉ gì? Anh đang ở một mình à?"

"Đương nhiên là ở một mình."

Quan Trừng…

Anh bỗng nhiên ngắt lời cô, giọng điệu nghiêm túc:

"Em hãy còn nhỏ, chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau vài lần, đây chỉ là nhất thời."

Anh không nói rõ, nhưng A Âm biết anh đang nói gì.

"Không phải đâu, em rất nghiêm túc." Dường như cô nghĩ đến chuyện gì đó liền thay đổi lời nói,

"Vậy anh gọi điện và gửi tin nhắn báo cho em làm gì? Còn nói không thích em, thế anh nói mấy điều vô nghĩa kia làm gì?"

Anh cười, âm điệu cũng thay đổi,

"Anh gọi cho em là để nói cho em biết, đừng bán tượng gỗ cho người khác, giá kia quá thấp."

A Âm nghiến răng:

"Anh không mua thì đừng chiếm hố được không? Anh có muốn chiếm hời từ em không?"

Bỏ bộ quần áo cuối cùng vào vali, anh cầm điện thoại lên, A Âm thấy giọng nói anh ở gần hơn, cảm giác quen thuộc cũng càng thêm mãnh liệt:

"Không phải em nói chỉ cho anh chiếm hời thôi sao?"

Chẳng hiểu sao cô bỗng cảm thấy đôi gò má hơi nóng bừng, cô trách cái điện thoại mới, để sát người là đỏ mặt.

Phương Quan Trừng thấy cô không nói lời nào, tắt loa ngoài kề điện thoại bên tai, A Âm? Đúng không?

A Âm luôn cảm thấy, lúc điện thoại kề sát tai và khi nói chuyện với ống nghe có sự khác biệt nhỏ xíu, cô không nói rõ được nhưng đúng là có sự thay đổi.

Cô ừ một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, người bên kia cười bảo:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!