Chương 47: (Vô Đề)

Không tin.

"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ nói nếu cô là học trò của tôi, như thế độ tin cậy sẽ lớn hơn một chút."

Giọng điệu uể oải, dáng vẻ muốn nhanh chóng ra khỏi phòng học. A Âm đuổi theo, duy trì khoảng cách an toàn với anh sau đó dịu dàng nói:

"Tôi có một người bạn họ La, con gái của anh ấy học ở trường này, anh ấy nhờ tôi đưa cái này cho con gái anh ấy nhưng tôi quên hỏi tên. Anh Phương, học trò của anh có ai họ La không?"

Không có. Học sinh đi hết rồi mới nói với anh những lời này, Phương Quan Trừng mặt không đổi sắc, không tập trung nghe cô nói.

"Vậy thì thật đáng tiếc, tôi lại phải đến một chuyện nữa. Anh Phương, chúng ta cũng xem như có quen biết, tôi có thể gọi anh là Quan Trừng, xem như là bạn bè chứ?"

Bàn tay đeo găng tay của anh thoáng siết chặt, chưa từng cảm thấy một cái máy tính bên trong chỉ có tài liệu bài giảng lại nặng đến vậy.

Giọng nói có phần không rõ ràng, xung quanh đều là sinh viên tiết sau chạy ào ào vào phòng học.

Hử?

Quan Trừng này. Cô lặp lại, giọng nói mang theo vẻ dụ dỗ, không bận tâm đến cầu thang rộng rãi, nghiêng người nhìn anh.

Cô bước hụt xuống bậc thang, vô thức túm chặt người bên cạnh, lúc đầu anh hơi mất tập trung, thấy vậy vội kéo cô lại, anh trở tay đỡ lấy cô, hầu kết giật giật nhỏ đến mức không thể nhận ra.

Ừm, Hàn Ẩn.

Ai bảo tên anh có ba chữ.

A Âm mượn hành động vừa rồi níu lấy một góc tay áo của anh, cúi đầu cẩn thận bước xuống cầu thang, cô thầm cảm thán một câu áo len mềm thật.

Thấy anh không có phản ứng, bàn tay vẫn buông lỏng như cũ, cô cất giọng hỏi:

"Kỳ thật tôi có nhũ danh, gọi là A Âm, anh có muốn gọi thế không?"

Sảnh lớn ở lầu một của tòa giảng đường, ở chính giữa có bốn cây cột trơ trọi đứng đó, học sinh gần như đã vào phòng học hết, lúc này ở đây trống trải không người.

Phương Quan Trừng vỗ vỗ cánh tay cô, ra hiệu cô buông ra được rồi, anh vẫn giữ nguyên biểu cảm như cười như không, giọng điệu rất chậm rãi.

"Cô gái nhỏ, cô có ý đồ rất rõ ràng."

Giây phút này, A Âm như uống phải trà nóng, ấm ấp lại xúc động. Cô nghĩ thầm: tiểu hòa thượng của cô, quả nhiên đã trưởng thành rồi.

Cô muốn nói rất nhiều nhưng không thể nói hết trong một lần, cuối cùng vẫn chọn vấn đề quan trọng nhất.

Tôi có ý đồ gì? Trong lòng thầm trách anh dám nói mình là cô gái nhỏ.

Ý đồ làm loạn. Anh nói thẳng ra không chút khách sáo, đi về tòa nhà văn phòng, nơi có bãi đậu xe ở dưới.

Ánh nắng bên ngoài hơi rực rỡ, A Âm vội vàng bung dù che nắng, nhưng người đàn ông ấy chẳng hề quay đầu lại, cứ thế đi về phía trước. Hôm nay cô cố ý ăn mặc xinh đẹp còn đi giày cao 3 phân, bước chân vội vã đuổi theo, mặt hơi nóng lên.

Với người bình thường thì ánh nắng này chỉ hơi rực đôi chút, mùa hè chưa đến, trong sân trường chẳng có ai bung dù, chỉ có một mình cô.

Nghe thấy tiếng dù bung ra, anh quay đầu, vẻ mặt tràn ngập khó hiểu. A Âm sợ đụng vào anh nên nghiêng dù, đuổi kịp bước chân anh,

"Anh xem mặt tôi có đỏ không. Từ nhỏ tôi đã sợ nắng, hôm nay tôi phơi nắng là để đến gặp anh."

Nhóc lừa gạt.

Phương Quan Trừng thờ ơ, nhìn A Âm vài lần, vì đi sát anh nên dù không che chắn được nhiều, lúc này một nửa gương mặt cô phơi dưới ánh nắng, đỏ rực lên như bị dị ứng với tia tử ngoại. A Âm không nhìn đường, chỉ nhìn anh, ánh mắt chân thành tha thiết, còn có chút đáng thương.

Có chiếc xe đi ở đằng sau, thấy đoạn đường đi thẳng đến cổng trường học vắng tanh nên không giảm tốc, tốc độ xe hơi nhanh. Anh kéo tay A Âm đi sát vào trong hơn chút, lại bước lên vỉa hè, ra hiệu cô đi lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!