Giây phút cô quay đầu, Phương Quan Trừng cũng ngây ngẩn cả người.
Tim anh đập nhanh một cách kỳ lạ nhưng anh tin chắc rằng đây không phải là vừa gặp đã yêu, chỉ là hơi bất thường mà thôi, không nằm ngoài cảm giác
"Vấn tính kinh sơ kiến". Nhưng câu tiếp theo chưa đủ thỏa đáng, phải đổi chuyển
"xưng danh ức cựu dung"*.
Anh bỗng nhớ đến thơ của Lý Ích, lại không biết trước mặt thích nhất là câu
"Từ đây không có lòng yêu bóng tối, mặc người dưới ánh trăng lầu Tây" của Lý Ích.
Cả câu
"Vấn tính kinh sơ kiến, xưng danh ức cựu dung" có nghĩa là lần đầu gặp gỡ mới hỏi dòng họ, lòng đã ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, đợi biết được tên, lập tức nhớ đến gương mặt người cũ.
Sau đó, họ bật cười một cách tự nhiên.
Anh như thế này quá đẹp đẽ. Có lẽ dùng từ này để miêu tả một người đàn ông không quá thỏa đáng nhưng A Âm không kiềm chế được, từ bật ra trong đầu là từ này.
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút giật mình,
"Là tôi thất lễ, Tiết Lệ không nói với tôi giới tính của cô, tôi cứ tưởng là đàn ông."
A Âm không phải cô gái trẻ chưa trải sự đời, đương nhiên Phương Quan Trừng cũng không phải thiếu niên như thế. Cô cười rất tươi, giống như lúc hạ bút đã dùng sức phác họa, như muốn khắc vào lòng Phương Quan Trừng.
"Vậy bây giờ nhìn thấy tôi anh có thất vọng không?"
Từ ánh mắt đầu tiên anh nhìn thấy cô, hai người đối mặt, chẳng có ai thua.
"Cô Hàn, chúng ta ngồi xuống nói chuyện chứ?" Anh né tránh, không trả lời vấn đề của A Âm.
A Âm cầm trong tay cái ly thủy tinh trong suốt, cà phê rất nóng, ngồi xuống đối mặt với anh.
"Anh Phương có muốn uống chút gì không? Cà phê hay là trà, tiệm tôi đều có."
Cách rất gần, anh càng ngửi thấy mùi đàn hương rõ ràng hơn.
"Tôi uống nước ấm là được rồi, cám ơn."
"Ngày thường anh Phương hay uống nước ấm sao? Hay là nếm thử cafe, tôi vừa nghiên cứu xong cái máy kia, nhìn cũng không tệ lắm."
Nói xong cô đẩy cái ly trong tay đến.
"Cám ơn ý tốt của cô, bình thường tôi chỉ uống nước ấm."
A Âm hậm hực đặt ly lên bàn, siết chặt tay, móng tay đâm vào thịt đỏ hồng. Làm sao mà cô quên được, Hàn tiên sinh của bến Thượng Hải chỉ thích nước trắng, tất cả rượu ngon trà quý do người khác tặng đều bị bỏ xó rồi bị cô ném cho Thôi Giác, trừ bỏ lúc xã giao không tránh khỏi uống chút rượu thì trong lòng anh cũng không muốn đụng vào.
Cô bỗng nhiên không biết phải nói gì, cô rất muốn nói
"anh thật sự không thay đổi", nhưng như thế sẽ dọa người trước mắt chạy mất. Không hiểu sao lòng cô bỗng thấy nặng nề, chỉ cảm thấy dù bây giờ đang chân chính đối mặt với anh thì vẫn khác xa sự tưởng tượng trong lòng.
Đúng lúc Tiểu Quả bưng hai ly nóng nước bốc hơi ra, đặt ly cafe chưa uống một ngụm vào khay của mình, A Âm cầm ly nước màu xanh trong tay, lặng lẽ nhìn anh.
Phương Quan Trừng nói tiếp,
"Tiết Lệ đã trao đổi qua điện thoại với tôi mấy lần, đương nhiên là tôi khá chủ động. Nghe cô ấy miêu tả tôi cảm thấy rất hứng thú, nhưng đến giờ vẫn chưa nhìn thấy đồ thật, không biết hôm nay cô Hàn có thể cho tôi xem qua một chút không? Giá tiền không phải là vấn đề."
A Âm không chê nóng, uống một ngụm nước cho nhuận họng, quanh vành ly thủy tinh có một dấu son nhàn nhạt,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!