"Thính Trúc."
"Hử?"
"Anh phải sống thật khỏe mạnh, đừng làm chuyện nguy hiểm nữa."
Cô không có cảm giác sứ mệnh của "con người", đất nước gặp nạn cô chỉ cầu mong người mình yêu được bình an, luẩn quẩn trong vòng tình yêu nhỏ bé mãi không tìm thấy lối ra.
Anh không nên làm vậy. Lòng A Âm đắng chát, cô chờ anh hơn ngàn năm, hai bên lại lãng phí gần mười năm hiểu nhầm, chiến tranh chẳng biết khi nào mới kết thúc, lòng cô thực sự hoảng hốt.
"A Âm, anh không rút lui được nữa."
Hình như anh chưa bao giờ nói cho cô biết những chuyện mình làm trong bóng tối.
Cô trầm mặc, người co lại, rõ ràng người cô cao như vậy mà lúc này lại giống như một quả cầu, không nhánh nhưng mang theo vẻ mềm yếu. Sao cô không biết, trong lòng người đàn ông này không chỉ có cô mà còn có đất nước.
Radio lặp lại thông báo ba lần, cuối cùng cũng dừng lại, phòng khách khôi phục vẻ yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng dao thái và thớt gỗ chạm vào nhau cộc cộc trong phòng bếp. A Âm tự an ủi mình: sẽ tốt thôi, anh từng nói thời gian trôi qua sẽ tốt hơn, nhất định sẽ không uổng lòng mong ước.
Không chờ đến khi mùa đông bao phủ khắp bến Thượng Hải, Quỷ Sứ và Chướng Nguyệt khởi hành về Bắc Bình. Lúc trước A Âm ỉ ôi năn nỉ anh ta đến, câu trả lời nhận được không nằm ngoài thành phố này rất loạn khiến cô không có cơ hội chen miệng vào. Giữa bạn bè, nên đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, không cần nói cám ơn.
Ngày hôm ấy là vào giữa tháng 12, gió đã se se lạnh buốt. Cô muốn đến nhà ga tiễn, dầu gì ở Thượng Hải cũng từng có sự tồn tại của cậu chủ La, không thể lặng lẽ về Bắc Bình được. Hàn Thính Trúc cũng đi theo, dẫn theo mấy người mặc đồ đen kịt đứng bên cạnh, trông đáng sợ như Diêm Vương sống.
Quỷ Sứ vẫn giữ dáng vẻ không đứng đắn, cười cợt như cũ, "Ở Thượng Hải đúng là chẳng có giác nhi nào diễn hay, chồng của em thích nghe đào, anh xem Ôn Tố Y đến phát chán, em nên về chỉnh đốn đôi chút, dạo gần đây Bắc Bình có Dương tam gia hát Thất Vô Trảm khá tốt, anh còn chưa nghe qua..."
Cô không để ý Hàn Thính Trúc đang đứng ở đằng sau, chủ động cầm tay anh, hai con quỷ già, vừa vào đông đã không so được ai lạnh hơn ai.
"A Dược, bây giờ em sống rất tốt."
"Anh biết nên mới yên tâm rời đi."
Chỉ là lần này từ biệt, không biết lần sau gặp lại mấy năm đã trôi qua. Quỷ muốn sống thoải mái ở nhân gian càng lúc càng khó khăn, còn không bằng hóa lại thành quỷ, người thường không thể nhìn thấy, hành động cũng tự do hơn nhiều.
"Nhất định ngày mai bến Thượng Hải sẽ có lời đồn, anh và Chướng Nguyệt hạnh phúc bên nhau."
Chướng Nguyệt cười nhạt, vỗ vỗ bả vai cô, "Hi vọng chúng ta sẽ không gặp lại nhau quá nhanh."
Mong người ấy không đi quá sớm. Nếu thật sự đến lúc ly biệt, lại mong em có thể thoát ra khỏi đau buồn nhanh chóng.
"Buông ra đi." Quỷ Sứ vỗ bàn tay đang nắm chặt của cô, "Nhìn ông chồng đứng đằng sau em kia, mắt sắp lồi ra ngoài rồi, anh sợ lắm."
Cô và Quỷ Sứ đã là bạn bè hơn ngàn năm, thật sự không thể nói ra những lời sến sẩm. Anh một câu tôi một câu, bầu không khí buồn bã cũng bay sạch.
Cuối cùng cô hứa hẹn, "Đợi chiến tranh kết thúc, em sẽ dẫn anh ấy đến Bắc Bình."
Hàn Thính Trúc vốn là người Đông Bắc, tất nhiên muốn sống ở phương Bắc hơn, A Âm thay anh đưa ra quyết định, tất nhiên anh bằng lòng.
Ước hẹn đã định nhưng xin đừng quên thực tế.
A Âm cảm thấy mùa đông năm nay ở Thượng Hải ấm hơn rất nhiều. Có lẽ là trái tim rộng mở, người cũng thấy thoải mái. Hàn Thính Trúc chưa bao giờ mang công việc về nhà, cô cũng không biết, ở Hoằng xã có thành viên phản bội, bến tàu vào đêm không hề yên ổn, bởi vì chiến sự căng thẳng mà kinh tế cũng ảm đạm đi nhiều. Hàn Thính Trúc triệt để cắt đứt việc vận chuyển vật tư cho phía Trùng Khánh, ngược lại giúp đỡ Diên An, không ngoài nguyên nhân cách đối xử khiến lòng người lạnh ngắt.
Trong nhà, anh vẫn thích nghe đàn ông hát, thậm chí máy quay đĩa còn cảm thấy quá tải, hận mình không có chân dài để bỏ trốn. Mèo con cũng ngày càng thèm ngủ hơn, A Âm oán Hàn Thính Trúc nghe hí nhiều quá làm mọi vật bị thôi miên.
Sáng sớm, anh trao cho cô một nụ hôn nồng nàn chúc buổi sáng tốt lành, anh muốn A Âm tạo thành thói quen uống nước ấm và dậy sớm. Giữa trưa, nếu anh ở nhà thì kiểu gì cũng sẽ bảo người lót thêm một lớp thảm dày, cho dù lò sưởi trong phòng khách đã đủ ấm. Đáng sợ nhất là chiều tối nào cũng có mắt cá tươi, thậm chí A Âm còn thấy hơi ngán, không cần phải bồi bồ đến mức này.
Đêm đến họ ôm nhau ngủ, bất kể có mây mưa hay không thì hai người đều vuốt ve thân mật, giống như muốn tìm lại quá khứ ngọt ngào thời tuổi trẻ thuộc về hai người.
Căn nhà này từng có vẻ lạnh lẽo, không có khói bếp, lúc này tỏa ra chút hơi người. Mỗi lần A Âm nhắm mắt, ở trong lồng ngực quen thuộc lòng lại cảm thấy bình yên, không biết nên cảm ơn ông trời, cảm ơn Phật Tổ hay là cảm ơn Diêm Vương ở Quỷ giới. Cô và Quan Trừng chưa trải qua cuộc sống bình thường, bây giờ từng chuyện diễn ra, thực sự giống như ảo ảnh trong mơ.
"Em chưa ngủ à?" Lập tức có những chiếc hôn dày đặc phủ xuống, giống như một tấm lưới vây cô ở bên trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!