Chương 38: (Vô Đề)

A Âm không nhớ rõ khi ấy còn có ai đấu giá. Giá mở màn của Hàn Thính Trúc quả thực không hề thấp nhưng cũng không cao đến bất thường, nếu thực sự là người có mắt nhìn thì có lẽ sẽ đấu giá thêm nữa. Có lẽ là do bọn họ không dám và không muốn tranh với Hàn Thính Trúc.

Bất kể là có hay không, bất kể là thêm hay không thêm thì cuối cùng Vĩnh Trừng vẫn vào tay Hàn Thính Trúc, hay nói cách khác là vào tay A Âm.

Anh làm tất cả mọi chuyện đều vì cô.

Khi ấy A Âm mang tâm trạng như thế nào, giờ nhớ lại bỗng thấy lòng đắng chát. Lúc người đấu giá tuyên bố "Bức tượng gỗ được điêu khắc thời Thiên Bảo nhà Đường thuộc về Hàn tiên sinh, cô thậm chí còn muốn sửa lại niên đại bị sai, khóe mắt bỗng thấy cay cay đồng thời có chút cảm xúc không tên dâng lên.

Xung quanh là những tràng vỗ tay chúc mừng Hàn Thính Trúc có được bảo vật, đồng thời cũng như tuyên bố, hãy yên tâm, tất cả vật được đấu giá ở đây đều là đồ quý giá. Dù trời sập xuống thì cũng có Hàn Thính Trúc chống đỡ, không đổ xuống mấy người thường nhỏ bé như bọn họ được.

Hàn Thính Trúc nhìn dáng vẻ nhiệt tình của mọi người xung quanh, A Âm kéo khăn tay cài cạnh vạt áo lau khóe mắt, anh phất phất tay, ra hiệu cho người đấu giá tiếp tục chương trình, cuối cùng cảnh tượng cũng bình thường trở lại.

Anh nghiêng người nắm bàn tay lạnh buốt của A Âm, dường như tiếng vỗ tay đã biến thành chùm sáng chói mắt khiến cô rơi lệ.

"Lấy được rồi sao A Âm còn sầu não?"

Cô nắm tay anh, cố nặn ra một nụ cười, Vì sao?

Không nói rõ ràng mà chỉ một câu vì sao duy nhất, trong lòng anh biết cũng rõ đáp án là gì.

Vì A Âm.

Nghe anh đè thấp giọng nói ra ba chữ, A Âm khẽ bật cười, nước mắt cũng không kìm nén được lăn dài, nhỏ xuống mu bàn tay, rồi trượt xuống lòng bàn tay giao nhau của hai người.

Ngốc chết.

Bức tượng này vốn do em điêu khắc, thế mà lại phải dùng nhiều tiền để mua về, ở bến Thượng Hải còn ai ngốc hơn Hàn Thính Trúc? Không chỉ bến Thượng Hải mà cả Trung Quốc cũng không ai bằng anh. A Âm nghĩ thầm.

Người thường như Hàn Thính Trúc chỉ sống lâu nhất không quá trăm năm, thế mà đã chiếm được trái tim của A Âm cô nương.

Bốn bàn tay chồng lên nhau siết thành một cụm, tay của anh ấm nóng còn tay của cô mát lạnh.

Có người nói nỗi hận triền miên như nước, không thể chia ly và từ biệt là khổ. Nhà Phật nói

"phàm tất cả thứ hữu hình đều là hư ảo", khuyên bạn không nên ôm hận quá lâu, suy nghĩ cũng nguôi ngoai theo đó.

Nhưng xét kỹ ý nghĩa của cuộc đời, cũng không phải là chỉ có mỗi đường lên trời là con đường đúng đắn. Hận thì sẽ kéo dài không dứt, khó nguôi ngoai thì sẽ mãi không nguôi ngoai, đau khổ sẽ là một phần của tình yêu.

Khoảnh khắc của cuộc đời rất rõ ràng, người thật sự nắm được chỉ đếm trên đầu ngón tay, dù là thế nào thì cũng nên trân trọng.

Hai người không nói gì nữa, lặng lẽ quan sát từng món đồ được đấu giá thành công, Đường Tam cũng không hô giá nữa, dường như nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành. Hộp khảm xà cừ bị vừa bị lạnh nhạt, còn có chén sứ men xanh thời Ung Chính lại được mang lên, tất cả đều có người mua.

Trần Vạn Lương cười không khép được miệng, đã kiếm được đầy bồn đầy bát, dư dả nộp lên trên, nhưng ông ta muốn bòn rút một phần, cũng không uổng công cả đêm nay nom nớp lo sợ.

Lúc kết thúc, thời gian đã khá muộn.

Nhưng trong sảnh yến hội rộng rãi của câu lạc bộ vẫn có vô số ánh đèn lấp lánh, đêm vẫn chưa tàn. Trần Vạn Lương gọi mấy người đến chụp ảnh chung, thợ chụp ảnh được mời đến đợi đã đâu cuối cùng cũng bắt đầu làm việc.

Cánh phụ nữ đứng chờ ở phía xa, nhìn cánh đàn ông đứng thành một hàng, có người trẻ tuổi như Hàn Thính Trúc, cũng có người đã lớn tuổi, râu ria trắng toát.

Đây không phải lần đầu tiên A Âm nhìn thấy anh chụp ảnh. Cô biết, anh không thích chuyện này. Tay anh dịch ra sau lưng, sắc mặt trầm hơn ngày thường mấy phần, lại thêm ngày nào anh cũng mặc trường bào màu đen, thực sự hơi giống Quỷ sai tên Phạm Vô Cứu ở Âm Ti, mọi người hay gọi anh ta là Hắc Vô Thường.

Mỗi một tấm hình treo trên tường phòng khách đều như thế này.

Hàn Thính Trúc và tiểu hòa thượng khác nhau. Tiểu hòa thượng là người có tư cách thật nhất, cả đời cầu một chữ thật quanh muôn ngàn hư ảo. Mà Hàn Thính Trúc thì cầu không được. Anh chỉ có thể bình tĩnh chấp nhận và đối mặt với những thứ thật thật ảo ảo ấy.

Đường Tam ôm Vĩnh Trừng quay lại đứng cạnh A Âm, cô thấy những người kia không còn ý định chụp ảnh nữa thì nảy ra một suy nghĩ.

Cô và Thính Trúc chưa từng chụp ảnh chung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!