Quay lại biệt thự đã là buổi chiều, phòng khách chìm vào hoàng hôn, khiến lòng người hoảng hốt. A Âm và anh đứng dậy đối mặt, không ai ngồi xuống.
Cô ra đòn phủ đầu trước:
"Anh thích mấy cô gái non nớt như vậy?"
Anh không biết rằng cô đang ghen, chỉ cảm thấy khó hiểu,
"Sao em lại nói mấy lời vô vị ấy?"
A Âm bỗng giật mình, nhớ ra khi nãy mình đã làm gì, nói gì, đúng là rất không bình thường. Hàn Thính Trúc nhận ra gì đó, tiến lên ôm cô hơi cứng ngắc, anh giải thích.
"Con gái duy nhất của Tô Ngọc Lương, nay ông ta làm chủ mở tiệc, muốn nhân dịp này chọn con rể. Anh và ông ta nói chuyện làm ăn, tự nhiên cô ta chen vào..."
A Âm ngắt lời anh,
"Đàn ông rất giỏi trốn tránh trách nhiệm."
Anh vuốt vuốt mi tâm, bất đắc dĩ thở dài,
"Anh còn cảm thấy cô ta rất kỳ lạ."
Lạ chỗ nào?
"Hôm nay trời âm u không có mưa thế mà cô ta bung dù che nắng, anh mới để ý đến. Lúc cô ta nói chuyện với anh cũng ấp úng, không có dáng vẻ của tiểu thư có gia giáo..."
Cô gái nhỏ ấy còn hỏi anh, ngày thường có bái Phật không. Anh bảo anh chỉ bái Quan nhị gia, chém chém giết giết ai dám bái Phật. Nhà Phật giảng nhân quả luân hồi, mặc dù không ai nói sẽ lo lắng chuyện đời sau của mình, nhưng đây vẫn là một cái gai trong lòng.
Bảo lưu manh ở bên Thượng Hải bái Phật, chẳng khác nào đang ép trộm đến Cục Cảnh sát tự thú.
Còn chưa dứt câu, A Âm ngắt lời anh:
"Có lẽ người ta thích anh, nên một chữ cũng phải đắn đo mấy chục lần mới thốt ra được."
Dường như hai chữ ghen tuông vĩnh viễn gắn liền với phụ nữ. Bình thường đàn ông thích phụ nữ tranh giành tình nhân vì mình, nhưng không được ảnh hưởng đến toàn cục.
Hàn Thính Trúc không phải đàn ông bình thường, anh chỉ một lòng một dạ với A Âm, không biết ghen thì được gì, cô thế này là không tin anh.
Muốn nói cũng không nói được, anh im lặng triệt để, nghiêm mặt đi thẳng lên lầu. A Âm chỉ thấy mình rất khó hiểu, trời âm u là thời tiết xấu với con người nhưng lại là ngày đẹp với quỷ, cô tất nhiên phải vui vẻ.
Bỏ qua tất cả cảm xúc bất an, cô quay về phòng ngủ cầm sách, ngồi xuống bàn đá cạnh vườn hoa sau nhà lật xem. Cô đã nhìn lên lầu gần mấy chục lần, bóng người mặc áo đen biến mất trước cửa sổ.
Nửa phút sau người hầu vội vàng chạy trên bãi cỏ, không ầm ĩ như chạy trên đường đá, rất phù hợp với thời tiết lúc này. Người hầu im lặng đưa chăn mỏng và nệm êm lên nhưng bị A Âm bỏ xuống cái bàn đá bên cạnh, ánh mắt của cô không rời khỏi sách, lại lật sang trang khác.
Người hầu khó xử ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhưng bóng dáng kia đã biến mất nên đành phải lui xuống.
Cả Thượng Hải như đang đợi một cơn mưa kéo đến. A Âm không giống vậy, cô im lặng đọc sách, bây giờ ánh sáng vừa đủ, cô không cảm thấy dùng mắt quá khó khăn.
Không đến nửa canh giờ, cô chờ được một bát cháo nóng.
Dùng lửa nhỏ ninh nhừ gạo, bỏ vào một nắm đậu nành, hầm chung với nhau. Cháo được đựng trong chén sứ trắng, còn bốc hơi nóng, thổi vào lòng A Âm.
Cuối cùng cô cũng buông sách xuống, cầm chén cháo trên khay rồi lại thất thần. Cô nhớ đến ngày tuyết rơi đầy trời năm ấy, cô quay về Trường An, trời lạnh lẽo bị ngất ở điện chính của chùa Bàn Nhược, tỉnh lại trong phòng nghỉ, uống chén cháo mà Trúc Hàn đưa đến.
Đậu đỏ là đậu tương tư.
Đậu nành thì sao? Đậu nành là đậu đứt ruột.
Ngón tay siết chặt thìa, khuấy bát cháo sền sền kia, không hề dinh, nhất định là người nấu cháo đã trông cẩn thận, không hề lơ là.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!