Chương 32: (Vô Đề)

Đường Tam để lại một bức tranh trên bàn trà, anh duỗi tay lấy rồi đưa cho cô xem, còn mình thì nghiêng đầu nhìn tên của bức tượng gỗ được viết ở góc khuất.

Vĩnh Trừng

Là trùng hợp hay là có liên quan.

Anh thiên về cái sau hơn.

A Âm ngồi dậy rúc vào lòng anh, chăm chú nhìn tờ giấy kia, khóe miệng lúc đầu chỉ nhếch lên một chút thoáng cứng đờ.

Hàn Thính Trúc nhìn thấy, cái nhìn ngày giống như ngầm hiểu, khi nhìn thấy thấy chữ ở góc khuất, nụ cười trên môi A Âm chợt tắt.

Anh vẫn ung dung ngắm nhìn bản vẽ này như cũ.

Đường nét phác họa màu đen giống như mũi nhọn giấu giữa ngòi bút, vạch từng nhát dao vào lòng cô.

A Âm không cần nhìn lâu, bởi nó là thứ quen thuộc đến mức không thể quen hơn nữa.

Bức tượng này là ao Vĩnh Trừng nằm ở phía sau núi của chùa Bàn Nhược.

Năm ấy cô tình cờ gặp linh hồn của bậc thầy Nghê Cửu, trông nom một cái lều không người biết đến, bên trong tràn ngập bức tượng điêu khắc người vợ đã mất. A Âm giúp ông thực hiện nguyện vọng thiêu rụi toàn bộ, ông trả thù lao cho cô bằng cách dạy cô điêu khắc bức tượng Vĩnh Trừng.

Cái ao đơn giản bị cô khắc thêm vài hoa văn, trong ao có sóng nước lăn tăn và ba ngàn đóa sen đương nở rộ. Ngàn cánh sen nhỏ nhất, cũng là thứ khó điêu khắc nhất, khi ấy đôi tay ngọc của A Âm còn bị mài ra một lớp chai mỏng, bây giờ đã không còn dấu vết nữa.

Bên cạnh có một bia đá hình bầu dục bị chém đứt một miếng, giống như bị hư hại trong dòng sông lịch sử mênh mông.

A Âm biết, nó vốn là như vậy.

Vừa khắc xong nét cuối cùng của chữ Ao, ngón tay cô bị đứt, máu chảy dọc theo thân dao, nhỏ xuống chỗ này rồi lại chảy xuôi xuống dưới. Cô bỗng thất thần, nhìn ao nước Quan Trừng chảy xiết, thứ lưu lại không phải dòng nước trong nhiễm hương thơm của hoa sen mà là dòng máu.

Không phải máu trong lòng bàn tay mà là máu ở đầu tim. Sau khi lau khô vết máu, chỗ ngón tay cô trỏ xuống bị dính máu đậm nhất nhưng không lau sạch được khiến nó giống như vệt son điểm ở trán và gò má thiếu nữ, không phải chu sa mà là do cắn đứt ngón tay nhỏ xuống.

Cô dứt khoát cầm dao, đầu tiên vạch một chữ Sa, rồi đến nét Ba, miếng gỗ nhỏ rơi xuống đất, Ao Vĩnh Trừng biến Vĩnh Trừng .

Thời gian trôi qua đã lâu, A Âm không còn nhớ rõ nữa, có lẽ là ông trời phù hộ, năm Đại Đường sắp sụp đổ, cô xem chuyện có liên quan đến Trúc Hàn là ý trời.

Đã lâu không nhìn thấy bức tượng này, cô không nhận ra nó nữa. Ngay sau ngày hoàn thành cô đã đưa cho chùa Bàn Nhược không chút lưu luyến. Khi ấy vị trụ trì không biết pháp hiệu là gì, lại càng không biết ao Vĩnh Trừng là gì, cảm động nhận lấy.

Cô thầm nhủ: không cầu kết quả ra sao, chỉ cần nhớ rõ sướng khổ trên đường đi.

Miệng khát khô như đã lâu không chạm vào nước, cô khó khăn nặn ra một câu:

"Đúng là rất khéo léo."

Ừm. Hàn Thính Trúc đồng ý.

Cô ra vẻ nhẹ nhõm, muốn làm bầu không khí dịu xuống,

"Em rất muốn tận mắt nhìn thấy nó một lần để so xem nó có tinh tế như bản vẽ không. Em nghĩ, tranh này có thể làm vật đấu giá, ắt hẳn có nguồn gốc từ bàn tay của vị họa sĩ nào đó ở Thượng Hải?"

Anh lắc đầu, trả lời cô:

"Đầu tháng Mười hai là hội đấu giá, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem, mắt của anh vụng về, A Âm hiểu nhiều hơn anh."

Vâng.

Đây giống như một lời hứa hẹn được định ra bởi dăm ba câu nói.

Nhưng vấn đề trước mắt là người của Hàn Thính Trúc không có manh mối về Vĩnh Trừng bị mất trộm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!