Chương 30: (Vô Đề)

Buổi tối hai người lên giường, Hàn Thính Trúc nằm xoay lưng về phía A Âm, tựa vào đầu giường lật một quyển sổ hơi cũ nát.

Cô liếc thấy thì cười thầm, ban ngày anh bái Quan nhị gia, đêm đến lại ra vẻ nho nhã lấy sách ra đọc, đúng là kỳ quặc.

"Anh xem cái gì mà chăm chú thế?"

Anh khẽ nhướng mày, như không quá tình nguyện mở miệng: Vở Túi Khóa Lân*.

"Không phải anh bảo thích nhất là Mộng Xuân Khuê* à? Bây giờ có vở tủ khác rồi sao?"

Giọng điệu của cô luôn cong cong quẹo quẹo như vậy, không quái lạ nhưng cũng không dễ trả lời, chọc lòng anh ngứa ngáy.

Hàn Thính Trúc nghiêm mặt giải thích:

"Sau khi vở Túi Khóa Lân được trình diễn, có người si mê đến nỗi nghe mười lần một ngày, học thuộc luôn cả vở diễn. Vừa truyền ra ngoài đã có người đã tặng cho anh một bản."

"Sao người kia không đến thẳng chỗ ông chủ Trình cuỗm một món lớn, chuyện này cũng chẳng có gì to tát, truyền ra ngoài thì nó vẫn là danh tác của Trình Cúc Nông* mà. Vẫn là Ông Ngẫu Hồng* hẹp hòi..."

Anh nghe vậy thì không nhịn được cười nhẹ,

"Đấy là thói quen của người yêu hí kịch, phải yêu sâu sắc mới thành truyền kỳ."

Hứ, lại là những lời xấu xa này.

Điểm yếu của A Âm là si tình, si tình đến ngu dại.

Anh buông sách, tắt đèn bàn, phòng ngủ trở nên tối om. A Âm lặng lẽ nhích đến gần anh, Hàn Thính Trúc cảm nhận được, lòng bỗng xốn xang, anh giơ tay kéo cô vào lòng. Không phải anh không biết làm những chuyện này mà là ngày thường quá mạnh mẽ, nên phần lớn thời gian đều cảm thấy ngượng.

Cô cảm nhận được hơi ấm trên người anh, bởi vì cô thật sự rất lạnh, cô dịu dàng mở miệng: Thính Trúc...

Hình như biết cô sẽ nói gì, Hàn Thính Trúc mở miệng ngắt lời:

"Anh vẫn chưa biết tên của con quái vật lông đen kia."

Ấu trĩ, A Âm thầm khịt mũi xem thường anh.

"Gì mà quái vật lông đen..." Giọng nói của cô mang theo mấy phần tủi thân,

"Anh cứ hung dữ như vậy, ai mà thích anh?"

Người đẹp hờn trách vốn là chuyện khó cưỡng lại, nhất là người phụ nữ ngày thường giống như hoa hồng có gai, bây giờ lại tỏ vẻ yếu đuối, dù là Hàn Thính Trúc cũng phải bùng cháy.

Trong bóng tối người đàn ông nhíu mày, chẳng ai trong số họ nhìn thấy nhau, A Âm cũng không đoán được cảm xúc của anh lúc này, cô thầm hối hận, đợi đến khi đèn tắt mới dám nói chuyện với anh. Chỉ trong một cái chớp mắt, cánh tay trái mềm mại bị anh giữ chặt, nhưng anh không làm thêm hành động gì.

Anh giống như đang kiềm chế lại như đang châm ngòi.

"Chỉ cần A Âm thích là đủ. Em không thích anh sao?"

Tóm lại là không thích. Cô lẩm bẩm trong bụng nhưng khi mở miệng chắc chắn sẽ không nói như vậy.

Em... ưm...

Anh không cho cô cơ hội nói chuyện, trực tiếp chặn môi cô, bàn tay vẫn nắm chặt như cũ. Anh lúc nào cũng ngang ngược như thế, anh thật sự là Hàn Thính Trúc. Trái tim A Âm đập rộn lên vì cảm giác chân thực này, định mở mắt để né tránh xúc cảm mãnh liệt mà anh mang đến nhưng lại hãm vào càng sâu hơn.

Mười lăm tháng Giêng, thời nay không còn gọi là đêm Thượng Nguyên nữa mà là Tết Nguyên Tiêu. Cho dù A Âm chờ đợi ở Thượng Hải lâu như vậy thì trong lòng vẫn có chút buồn lo vô cớ.

Ở thế giới mới, đâu đâu cũng có biển hiệu giăng đèn neon và những biển quảng cáo khổng lồ, không còn cảnh tượng cả thành rực rỡ hoa đăng nữa.

Trái lại trong những con hẻm nhỏ nơi các hộ gia đình bình thường ở lại phủ kín hai hàng đèn lồng đỏ, đêm mười lăm lạnh lẽo, cảnh tượng cũng đìu hiu vắng lặng, khiến người người nhìn thấy chỉ càng thêm đau xót.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!