Chương 28: (Vô Đề)

Sáng sớm, A Âm tỉnh lại, cô không ngờ mình vẫn nằm trong lòng Hàn Thính Trúc. Cô nhúc nhích, Hàn Thính Trúc ngủ không sâu giấc nên tỉnh dậy theo cô.

Sao anh còn ở đây?

Cô nói câu này như thể không mong nhìn thấy anh vậy.

"Hôm nay không bận gì, anh ở nhà với em." Anh ngồi dậy dịu giọng nói.

Cùng lúc đó, người làm ở ngoài cửa ngoài nhẹ nhàng đi vào, bưng hai chén nước ấm đặt ở đầu giường, dáng vẻ phục tùng không dám nhìn Hàn Thính Trúc. Họ đi đến trước cửa sổ cẩn thận kéo ra rèm, thấy là một ngày trời âm u, trái tim nhẹ nhõm hẳn.

Bởi vì phần lớn thời gian phu nhân rất dễ tính, chỉ có mỗi dạo trước một người làm nhanh tay nhanh chân kéo rèm ra, lại gặp phải ngày trời rực rỡ, A Âm tức giận rất lâu, mấy ngày liền không ăn uống. Hàn Thính Trúc cũng không vui, bảo quản gia nhanh chóng đuổi người đi, dọa đám người làm ở lại sợ mất mật.

A Âm bước đến trước tủ quần áo lựa trang phục muốn mặc hôm nay, cô cảm thấy trên giường có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Hàn Thính Trúc dựa vào đầu giường chậm rãi uống chén nước cho nhuận giọng, nhìn cô khoác áo choàng lật tới lật lui.

Anh bỗng mở miệng, giọng nói mang theo ba phần chất vấn, bảy phần áp lực.

"A Âm hư, em biết được kích thước thân hình của La Dược, thế có biết của anh không?"

Lòng cô như bị thứ gì đó đâm vào, chắc chắn hôm qua anh đã nói cô hư, không thể giả được. Cô kìm nén rung động, nghiêng người liếc anh,

"Hôm nọ anh nhìn thấy bộ quần áo mới em để trong ngăn tủ, tưởng là em may cho anh nên mới thân mật với em thế đúng không. Hôm qua nhìn thấy em tặng cái vali cho người ta nên anh không vui?"

Anh khẽ nhướng mày, A Âm biết mình lại nói trúng. Người làm thấy Hàn Thính Trúc không xuống giường thì ra ngoài cửa chờ, cô bắt đầu cởi quần áo, ném mạnh áo ngủ lên giường tạo thành tiếng động rất lớn.

Hàn Thính Trúc nhìn thấy vùng tím xanh từ eo trở xuống, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều,

"Nhìn cách ăn mặc của người kia có thể thấy anh ta không quen mặc trường bào. A Âm, rốt cuộc nhớ tới bao nhiêu người nữa?"

Trong lòng anh tính toán rất rành mạch, chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mặt chưa từng thổ lộ tâm tình của mình.

Đôi mắt si tình ấy nhìn anh chăm chú, như muốn thông qua anh tìm kiếm hình bóng của ai khác.

"Thính Trúc, anh đừng so bì như thế..."

Anh ngắt lời cô:

"Anh có rất nhiều thời gian để chờ em nhưng bây giờ thời cuộc hỗn loạn, A Âm, nếu em thật sự có người mình mong nhớ thì đừng để bản thân mình phải tiếc nuối, cũng đừng che che giấu giấu với anh. Anh thậm chí còn không biết liệu mình có phúc phận nghe em nói một lời thổ lộ tình cảm hay không."

Anh là người phương Bắc đến Thượng Hải, đã gần mười năm trôi qua nhưng anh không hề bị nhiễm giọng điệu mềm mại của miền Nam. Giọng nói anh vẫn như trong trí nhớ, nhưng đã được quá khứ gian khổ không mấy đẹp đẽ rót vào tang thương.

Giọng anh hơi trầm, có phần cứng rắn, người đàn ông kiên nghị trước mắt lại bối rối nói ra những lời mà từng câu từng chữ đâm thẳng vào lòng A Âm.

Cô phải nói thế nào?

Nói em vốn không yêu anh, người em yêu là anh của kiếp trước. Chàng ấy dịu dàng, chân thành tha thiết, ở cạnh chàng như ở cạnh gió tháng Ba nhưng tiếc rằng trời cao không toại lòng người, vào ngày lập xuân ấy người em yêu đã vĩnh viễn biến mất ư?

Ngoài mấy năm đầu lăn lộn ở bến Thượng Hải, Hàn Thính Trúc chưa từng chịu nhục lớn như thế, hơn nữa trong A Âm đã tự có tính toán, đâu phải cô không yêu anh, cô yêu chứ, từ đầu chí cuối cô chỉ thích một mình anh. Là Hàn Thính Trúc cũng là Trúc Hàn và cũng là Quan Trừng.

Ý trời bắt anh phải đổi thân phận để làm bạn bên A Âm, cô đương nhiên quý trọng.

Cô chỉ mặc váy lót, so với ở Đại Đường thịnh thế, A Âm gầy đi rất nhiều. Cô lặng lẽ tìm áo khoác cho Trúc Hàn, cả người cô bị bao phủ bởi màu đen, một bông hoa thêu điểm tô cũng không có.

A Âm cầm áo ngồi trên giường, nắm đôi tay đầy vết chai của anh, đôi mắt ẩn tình, không hề giả dối,

"Trong lòng em chỉ có một người là anh."

Cô thận trọng bổ sung thêm tên, Thính Trúc.

Kì thực ngay từ khi còn sống dưới đáy xã hội Hàn Thính đã nhận định người phụ nữ kề bên không rời không bỏ này là người phụ nữ của anh. Lúc này, cô dịu dàng khiến người ta rung động, chân thành nói yêu anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!