A Âm đang gây náo loạn ở Địa Phủ, nàng tranh cãi với Thôi Giác về luật Âm Ti.
"Rõ ràng lần trước ta nhìn thấy không phải vậy, lúc đó ngươi viết sống thọ đến chín mươi…."
"Sổ Sinh Tử đâu phải là thứ ngươi có thể tùy tiện xem? Ta cho phép ngươi viết giúp ta là bởi vì những chuyện và người ấy không liên quan đến ngươi, nhưng đầu óc ngươi…"
"Ngươi nói những cái này làm gì? Ta chỉ hỏi ngươi vì sao Thành Thiện chết sớm hơn mười năm?"
"Ta sửa lại! Tên Quỷ Sứ da xanh kia cũng nhìn thấy, ta làm sao…"
Ánh nến chiếu sáng Âm Ti tối tăm rộng lớn, tiếng ồn ào ở góc của Thôi Giác vẫn chưa ngừng, mấy tiểu quỷ trực ca đi ngang qua đứng lại xem xem, không lâu sau đã chật ních người.
May mà bọn họ hiểu lý lẽ, lén chạy đi tìm người can ngăn, nhưng bây giờ cả ba vị phán quan khác cũng không ở đây, cuối cùng Mạnh Bà ở Vọng Hương Đài bị ép mời đến.
Mạnh Bà không giống như trong tưởng tượng của dân chúng tầm thường mà là một cô gái dịu dàng bạc đầu, trông cũng chỉ mới tròn đôi mươi nhưng tay lại chống gậy, tuổi thực của bà còn lớn hơn cả bốn vị phán quan.
"A Âm, ngươi lại gây chuyện."
"Là Thôi Giác, ông ta…"
"Tên của Thôi phán quan là để ngươi gọi à?" Mạnh Bà nện gậy chống xuống đất, quát lớn.
Diêm Vương xách giá đỡ đến gần, bên trên buộc con chim đang kêu ríu rít, bầy quỷ nhường đường, vội vàng đi làm chuyện riêng của mình.
Ông ung dung hỏi, Có chuyện gì thế?
Thôi Giác kẹp Sổ Sinh Tử dưới nách rồi lôi bút ra, chỉ để lại một tiếng hừ lạnh sau đó đi ra ngoài, xem dáng vẻ thì hình như giận A Âm.
Diêm Vương đã hiểu, chọc chọc tay A Âm,
"Ngươi không đúng rồi. Sổ Sinh Tử đâu phải thứ xem tùy tiện. Thôi phán quan sửa là đúng."
Chim trên kệ ồn ào lặp lại, Sửa đúng, sửa đúng…
Mạnh Bà cầm gậy chống chỉ nàng quở trách,
"Ngày thường ngươi phải chú tâm vào công việc chút, mỗi lần đám quỷ ở ngọai ô Trường An uống canh đều cằn nhằn vài câu, dạo gần đây càng thêm láo toét…"
A Âm không còn tâm trạng tranh cãi nữa, thẫn thờ ngồi xuống bậc thang trước bàn, nghẹn ngào nói,
"Sao ta lại không hiểu?"
Những chuyện này nàng đều hiểu.
"Nhưng sao ông ta lại chết bây giờ…?"
Xung quanh yên tĩnh trở lại, chỉ có nàng hậm hực nói câu này, Mạnh Bà và Diêm Vương nhìn nhau lắc đầu.
Thành Thiện chết rồi, trong lòng Trúc Hàn càng thêm ưu phiền. Nàng không biết hòa thượng già có để lại di ngôn bắt chẹt chàng điều gì không, nếu vậy thì chàng sẽ bị vây khốn trong chùa miếu bao lâu nữa đây. Rõ ràng vừa mới nhìn thấy khởi đầu, sao đột nhiên lại biến thành như vậy.
Quay lại mặt đất, Trường An đã là rạng sáng, trên đường phố không có một bóng người. Nàng cũng không vội, lững thững dạo bước trong thành, theo thói quen đến chùa Tây Minh. Nàng bay lên xà nhà, vẫn mặc quần áo màu xám tro như trước, nằm xuống là có thể nhìn thấy ánh trăng sáng.
A Âm thầm than: Khi nào nàng và tiểu hòa thượng mới được như ánh trăng rằm này, mãi mãi sáng tỏ, vĩnh viễn làm bạn bên nhau.
Có cơn gió âm lướt qua người, nàng cảnh giác quay lên,
"Quỷ ở đâu? Xưng tên ra!"
Con quỷ kia bò trên xà nhà, nửa thân trên là người, nửa dưới là cái đuôi sặc sỡ, trông vô cùng quỷ dị, nó nói năng không lưu loát lắm,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!