Củi lửa bị làm pháp nên cháy mãi chẳng tàn, nó không ngừng tỏa hơi ấm ra xung quanh. Trúc Hàn ngồi xuống, A Âm phủ áo cà sa nằm cạnh chàng, duỗi hai cánh tay ngọc ra, đầu ngón tay chỉ chỉ và vuốt ve gương mặt chàng.
Nàng yên nào.
Chàng trầm giọng nói.
Chẳng biết từ bao giờ, những lúc chàng ngồi một mình, luôn có một thiếu nữ mặc áo màu xám tro hoặc màu lam tên A Âm gối đầu lên người chàng.
"Quan Trừng, ta không lừa chàng."
Hửm?
"Đây không phải chuyện vui sướng nhất trên đời sao? Chúng sinh vui vẻ như vậy, cần gì chàng độ, chàng mới là người không hiểu mùi vị ấy thế nào."
Tiểu hòa thượng không nói gì, bị A Âm vươn tay vuốt phẳng lông mày.
"Chàng mà nhăn nữa thì sẽ biến thành người tuổi còn trẻ nhưng già như ông lão trên tám mươi đó."
Chàng nắm tay nàng, khẽ hôn một cái, gương mặt hơi ửng đỏ,
"A Âm ngoan, đừng nói nữa."
"Vậy chàng xin ta đi."
… Trúc Hàn cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt nàng,
"Xin A Âm, A Âm đừng nói ta nữa."
Chàng đã cảm nhận được mùi vị đó, nhưng vì hai mươi năm bị quy củ trói buộc nên khó mà nói ra miệng được. Lòng chàng thấu tỏ lại dám can đảm đối mặt đã là không dễ.
A Âm cười duyên, chàng thích gọi nàng là A Âm chứ không phải nàng. Chút tâm tư nhỏ bé này của tiểu hòa thượng, nàng cảm nhận được.
Lúc này trong ngôi miêu bỏ hoang cực kỳ yên tĩnh, A Âm và chàng đan mười ngón tay vào nhau. Một bàn tay khác của Trúc Hàn nghịch mái tóc đen nhánh của nàng, mỗi một hành động đều rất nghiêm túc.
A Âm hỏi,
"Hôm nay là Thượng Nguyên, sao lại không có tuyết?"
Chàng cười nhạt,
"Đây là ý trời, ai mà đoán chuẩn được. Không có tuyết rơi cũng tốt, nếu tuyết rơi xuống thì đèn lồng cũng không đẹp."
Thật ra trong lòng nàng ước gì tất cả những ngọn đèn cháy rực kia đều bị tuyết lớn bao phủ, nhưng đêm nay quá đẹp, tiểu hòa thượng lại quá quyến rũ, nàng đi theo cũng cảm thấy say mê.
"Không biết mùa đông này Trường An có tuyết rơi không." A Âm bỗng siết tay chàng chặt hơn,
"Quan Trừng, ta không thể bạc đầu nhưng ta muốn cùng chàng bạc đầu. Hôm ấy ta quay về, tuyết Trường An đẹp say lòng người, ta muốn đội tuyết cùng chàng một lần, như thế cũng được xem là đầu bạc đúng không?"
Mùa đông chỉ mới trôi qua một nửa, Trúc Hàn nghĩ thầm, không chừng sau đó sẽ có tuyết rơi.
"Được, A Âm nói gì cũng đúng." Chàng bỗng bật cười thành tiếng,
"Nhưng mà A Âm phải đợi tóc ta mọc dài thêm chút nữa…"
Tiểu hòa thượng sờ cái đầu trọc của mình, hơi ngạc nhiên, A Âm cũng ngây ngốc theo chàng, sau vài giây trầm mặc, cả hai cùng phá ra cười.
Đêm ấy thành Trường An gỡ bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm, vạn tuế nở hoa đầy đường.
Chàng nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!