Chương 21: (Vô Đề)

Sau khi Trúc Hàn đến chùa Tây Minh, mỗi ngày của chàng đều trôi qua giống nhau, mọi chuyện không nằm ngoài quy trình mặt trời mọc thì làm bài tập lúc sáng sớm rồi ăn cơm, sau đó dịch kinh văn đến trưa rồi lại ăn cơm.

Buổi chiều cũng làm bạn với kinh văn, tối đến làm bài tập buổi tối, nếu mệt quá thì sẽ quay về phòng nghỉ ngơi.

Trong đêm có quỷ Âm Ma La lén lút vào chùa, không tham tài mà chỉ háo sắc. Hai người gần như chỉ thành thật ngủ chung với nhau, nàng có vài lần trêu chọc chàng loạn lên. Ở trong chùa cổ lạnh lùng tiểu hòa thượng kiềm chế bản thân, cương quyết giữ vững tia lý trí cuối cùng, không chịu hùa theo.

Mặc dù A Âm hành động càn rỡ nhưng trong lòng cũng tỉnh táo, hai người chỉ nhỏ giọng thì thầm, đâu thể làm chuyện gì khác. Mà dù có làm cũng phải đưa tiểu hòa thượng ra ngoài.

Gần đây ngoại ô thành Trường An xảy ra chuyện lạ, người dân trong thôn làng đều thấy khó hiểu, tại sao dạo gần đây đều có người chết lúc chập tối? Các linh hồn bị A Âm đưa đến Địa phủ cũng muốn hỏi thăm chuyện này, thôn dân thì hoang mang, mặt trời vừa lặn thì đa số đều không thể tập trung làm việc.

Diêm Vương nhắc nhở A Âm, không thể ngày nào cũng câu hồn đi trùng giờ được, phải kéo giãn khoảng cách ra. A Âm nghe nhưng vẫn chẳng có gì thay đổi. Trời tối Trúc Hàn sẽ trở về phòng nghỉ ngơi, nàng nhất định phải đến chùa Tây Minh, làm gì có thời gian làm việc.

Chỉ có Trúc Hàn không biết, ban này mỗi lúc chàng nhăn mày dịch kinh văn đều có một con quỷ Âm Ma La ngồi trên xà nhà nhìn lén.

Ban ngày nàng ở trong chùa nhìn lén chàng đến mệt thì đi nghỉ, mặt trời lặn sẽ đến vùng ngoại ô bắt quỷ hồn đưa đến Âm Ti rồi lại về chùa Tây Minh. Đã hơn nửa tháng nay Quỷ Sứ không nhìn thấy mặt nàng, ngày hôm đó hắn đến chùa Tây Minh bắt nàng đang ngồi trên xà nhà.

A Âm nhìn thấy quỷ da xanh thì nhướng mày:

"Đã lâu rồi ta không nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi, đúng là xấu nhức mắt."

Quỷ Sứ thấy bốn bề vắng lặng liền biến trở lại:

"A Âm cô nương còn nhớ ta là ai, đúng là rất vinh hạnh."

"Đừng xem nhẹ bản thân mình, không có con quỷ nào xanh hơn ngươi đâu."

Hắn tức tối, nghiêng đầu không nhìn nàng nữa, miệng làu bàu, "Đã bao lâu rồi ngươi không về rừng? Dạo này quán rượu buôn bán không tốt, chúng ta đã thỏa thuận là ngươi đi giúp ta kéo khách, dạy ta kiếm nhiều tiền, quỷ Âm Ma La đều không giữ chữ tín vậy sao?

Còn nữa, bây giờ đêm hôm ngươi cũng đến chùa, chùa có âm khí cho ngươi hút à? Những ngày gần đây rừng nóng lên, người vứt xác cũng ít, ta tìm thấy một chỗ ở phía Tây thành…

"Quỷ Sứ lẩm bẩm một mình, bỗng cảm thấy xung quanh yên tĩnh đáng sợ, quay đầu lại thì không thấy người đâu nữa."Con chim mập chết tiệt!

Không muốn nghe ta nói thì ta đi vậy!"

Nước Già Tất của quỷ giới xảy ra bạo động, Quỷ Sứ và Chướng Nguyệt định đi xem thử tình hình ra sao, nói không chừng có thể vớ được chỗ tốt, họ quyết định mai sẽ lên đường. Họ vốn định gọi nàng đi cùng nhưng nghĩ A Âm chỉ quan tâm đến tiểu hòa thượng nên thôi.

Đến mười lăm tháng Giêng, đêm Thượng Nguyên.

A Âm chưa bao giờ thấy đèn đuốc trong thành Trường An sáng bừng đến vậy.

Không phải mười lăm tháng Giêng là đêm trăng tròn à? Sao nàng không nhìn thấy ánh sáng trong trẻo lạnh lùng trong trí nhớ mà khắp phố đều là những chiếc đèn cán dài, nhìn đâu đâu cũng thấy màu da cam ấm áp.

Nàng cảm nhận được bầu không khí nóng bỏng vô hình, tốc độ lướt qua cũng bị dòng người làm chậm lại, nàng đến chùa Tây Minh muộn hơn ngày thường nửa canh giờ. A Âm thấp giọng chửi mắng bằng tiếng quỷ, chỉ cảm thấy hôm nay dân chúng Trường An có phần điên dại.

Nàng chạy vào phòng nhưng không thấy tiểu hòa thượng đâu, lúc này mới nhận ra hôm nay chùa Tây Minh hơi kỳ lạ, nhất là so với đường lớn náo nhiệt thì càng lạnh lẽo hoang vu.

May là trong chùa không thắp những ngọn đèn nóng rực ấy, nàng hóa thành khói bay khắp nơi tìm chàng nhưng chỉ thấy mấy hòa thượng già đang ngồi tụng kinh trong chùa. A Âm thầm cảm thán những hòa thượng già này đúng là sùng đạo, giờ này vẫn chưa đi ngủ, nàng đi mãi mà không gặp một tăng lữ trẻ tuổi nào.

Đến cửa sau chùa Tây Minh, giữa lúc hốt hoảng nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nhất định là Trúc Hàn. Nàng hóa thành người nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nhỏ kia ra, tiểu tăng mặc trang phục màu đen đứng im không nhúc nhích ngoài đầu nhìn nàng, mày hơi nhăn lại.

Nàng nghiêng đầu, cười rực rỡ, Chàng lại nhíu mày.

Tiểu hòa thượng chắp tay, hôm nay chàng khoác áo cà sa màu chàm, hỏi nàng với vẻ nghiêm túc,

"Đã hẹn rồi mà sao hôm nay nàng đến trễ?"

Giọng nói mang theo sự dịu dàng oán trách mà bản thân chàng không kìm nén được, A Âm vừa nghe đã rung động. Bất kể là đường Chu Tước ồn ào nhộn nhịp thế nào, tiểu hòa thượng của nàng vẫn đợi nàng ở ngõ hẻm vắng lặng, bất kể ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng cảm thán một câu ngoan quá.

Nàng nghiêm mặt mở miệng, giọng nói không có vẻ nhường nhịn mà thậm chí còn có phần xảo trá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!