Chương 13: (Vô Đề)

Trong căn phòng sát vách, đã quá lâu A Âm không hút âm khí và oán khí, hôm nay lại phải chạy gấp giữa trưa, bây giờ ngay cả sức hóa thành khói về Âm Ti nàng cũng không có.

Quỷ muốn sinh sống lâu dài ở nhân gian không phải chuyện đơn giản.

Đây là niềm mơ ước hão huyền lớn nhất thế gian mới đúng.

Nàng cũng không thể truyền âm, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào quỷ đồng loại linh lực thâm hậu đi ngang qua, nghe thấy tiếng cầu cứu bằng ngôn ngữ quỷ của nàng, dìu nàng đi một quãng đường.

Nếu không thì chỉ đành chờ sau khi chết, Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu đi tìm quỷ đưa nàng đến Âm Ti, ném nàng ở Vọng Hương Đài chờ uống canh Mạnh Bà là được.

Ban ngày Quỷ Sứ trốn trong một ngôi mộ dưới lòng đất ở ngoại ô phía Bắc thành ăn trộm, có con quỷ nát bét trong mộ nói: Thành Trường An âm u mấy ngày cuối cùng cũng quang đãng, Quỷ sai A Âm truy đuổi Ngũ Thông ngoài phố, hao tổn rất nhiều linh lực.

Hắn khinh thường A Âm chủ động nhận nhiệm vụ bắt ác quỷ vì tiểu hòa thượng. Quỷ sai đều làm việc theo danh sách phân công, họ cũng chỉ bắt linh hồn của người phàm đã hết tuổi thọ.

Ác quỷ và lệ quỷ chạy trốn là trách nhiệm của ngục tốt Địa Ngục, bọn họ canh giữ lũ quỷ này lâu năm, có nhiều kinh nghiệm, nàng ta đi góp vui làm gì? Hắc Bạch Vô Thường còn có pháp khí mang theo, hai tay nàng ta trống trơn, nhất định là không dễ dàng.

Hắn cứ nghĩ A Âm không chịu được sẽ chủ động đi tìm hắn nhưng không ngờ đến nửa đêm vẫn không thấy gì. Bên trong phủ họ Trần xem như xa hoa, xà nhà nằm khá êm, lúc Quỷ Sứ nằm trên xà nhà trong khuê phòng của Trần Hoài Nhu đã nghĩ thế.

Mãi đến khi nghe thấy A Âm dựa vào sức người nói tiếng quỷ, lẩm bẩm cầu cứu, hắn treo ngược người, đung đưa trước cửa sổ, ấy thế mà người ở trong không có phản ứng gì, đúng là kỳ lạ đến cực điểm.

Hắn vội vàng đá văng cửa sổ chui vào, nhìn thấy A Âm nằm trên đất, vải trùm đầu đã rơi ra, cả người mẩn đỏ giống như thiếu nữ dân gian, làn da không có chỗ nào lành lặn, bởi vì đau đớn nàng đã cào cấu chính mình, trên đôi gò má còn có vết móng tay.

Quỷ Sứ hoảng sợ:

"Ngươi cũng quá thảm rồi."

A Âm nhìn thấy hắn thì cảm động như gặp được thần linh,

"Ta sắp không xong rồi…"

"Ngươi đúng là rất yếu, mấy hôm nay ta đã bảo ngươi đừng ôm đồm chuyện này, mới đây có rất nhiều ngục tốt ở Địa Ngục bị thương, nói gì đến một Quỷ sai như ngươi. Còn nữa, Vương Tiểu Lang ở thành Trường An trêu chọc tiểu hòa thượng à?

Bây giờ Tạ Tất An vô cùng tức giận, ngươi sửa lại danh sách quỷ hắn bắt, hắn đã nói sẽ không tha cho ngươi.

"Quỷ Sức đặt đủ loại thuốc bổ lên bàn, vẻ mặt trào phúng,"Thuốc bổ của nhân gian, ngươi ăn có tác dụng không? Ta đã nói…"

Nàng không lừa Trúc Hàn, người buôn bán bỏ mình kỳ lạ kia thực sự không phải do nàng giết, chỉ là lúc đi lấy pháp khí của Chung Quỳ, thấy Hắc Bạch Vô Thường ngủ gà ngủ gật nên nàng đã sửa lại tên, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Ai bảo kẻ kia mồm miệng bẩn thỉu.

Lần nào hai người họ gặp nhau cũng trách mắng lẫn nhau, hắn để mặc A Âm ngã xuống đất, định mắng mỏ một trận nhưng bây giờ A Âm đang rất khó chịu, chỉ mong hắn mau đưa nàng đến bất kỳ nơi nào có âm khí, cánh rừng dưới chân chùa Bàn Nhược là tốt nhất, có quan tài nàng nằm đã năm trăm năm.

Nàng túm móng vuốt màu xanh của hắn, run rẩy nói,

"Im lặng, ta rất khó chịu…"

Quỷ Sứ thở dài,

"Ta kéo ngươi về rừng."

A Âm lắc đầu,

"Người ta đã hơi cứng lại, ta sợ không đợi được đến lúc đó."

Nửa đêm canh ba, tiểu hòa thượng bước nhẹ chân, lén lút đuổi theo quỷ lùn da xanh.

Quỷ Sứ biết có người đi theo mình, từ trước đến giờ chỉ có quỷ lén ở chung với người, người muốn ở chung với quỷ mà không bị phát giác là chuyện không thể nào. Hắn đến bếp sau của phủ họ Trần, trong chuồng có nuôi gà sống, bởi vì tiểu sư phụ Trúc Hàn đến mà nó được sống lâu hơn mấy ngày.

Hắn không cần lấy dao, cứ thế lao thẳng vào chuồng gà. Dáng người hắn nhỏ nhắn, chẳng lớn hơn gà bao nhiêu, hắn ra tay cực kỳ hung ác, tay trái bóp cổ gà, tự nhủ:

"Là một con gà mái, rất tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!