Chương 11: (Vô Đề)

Gương mặt A Âm ngập vẻ không vui, nàng vội vàng kéo chàng về phía mình, còn khép chặt cổ áo xộc xệch do bị Trần Hoài Nhu túm sau đó ôm ngang nàng ta thả lên giường. Nàng làm như vậy ngược lại trông rất giống đàn ông.

"Quan Trừng, người xuất gia không gần nữ sắc, thế mà chàng còn đỡ rất vui vẻ."

Tiểu hòa thượng còn trẻ, hơi đỏ mặt đáp, "Ta vui vẻ chỗ nào, nàng ta ngã xuống ta muốn tránh còn không kịp. Miệng ngươi chỉ biết nói bậy."

Đi theo nàng vào trong, sự chú ý của chàng dừng trên tế đàn của Trần Hoài Nhu. Liếc thấy A Âm đang giật vạt áo của thiếu nữ nằm trên giường ra, cúi đầu ngửi vai và cổ nàng ta, nhìn bóng lưng trông y hệt một kẻ lưu manh.

"Ngươi… ngươi đang làm gì thế?" Trúc Hàn quay ra chỗ khác, cảm thấy khó hiểu về hành động của nàng.

A Âm đứng dậy, còn chỉnh lại cổ áo của Trần Hoài Nhu rồi bước đến cạnh chàng.

"Ta ngửi, mùi ác quỷ rất nồng. Chàng đoán xem, vừa nãy nàng ta trải qua chuyện gì?"

Tiểu hòa thượng bị nàng dẫn dụ hỏi: "Chuyện gì?"

Nàng ghé vào tai chàng, cất giọng khàn khàn: "Nàng ta vừa hoan hảo với ác quỷ…"

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy vành tai cong như mảnh trăng non đỏ lên, sau đó tay chàng lần tràng hạt, giống như vô tình bước ra khỏi cửa. A Âm cười đi theo ra ngoài, hai người đứng trong viện.

"Người hoan hảo với nàng ta cũng không phải chàng, chàng đỏ mặt cái gì?"

Chàng không nói gì, lần tràng hạt nhanh hơn, nhất định là ở trong lòng kinh văn lướt qua cũng rất nhanh. A Âm không đùa chàng nữa, "Chàng quan sát thiên tượng*, có phát hiện hôm nay và hôm qua có gì khác biệt không?"

Thiên tượng: hiện tượng thiên văn

Tiểu hòa thượng ngừng tay, cùng nàng ngước nhìn trời xanh, bên tai vang lên giọng nói bình thản xen lẫn chút sâu xa của nàng: "Hôm nay mây rất dày, một tia nắng cũng không chiếu xuyên qua được, đây là thời gian chí âm, rất thích hợp để ác quỷ xuất hành."

"Hử?"

"Nhưng bây giờ nó đã đi, ở bên ngoài không hề ngửi thấy mùi."

Trúc Hàn thở dài, ngồi tĩnh tọa trên bồ đoàn, "Rốt cuộc ngươi có bắt được không? Ngay cả cái bóng cũng không thấy?"

Giọng nói của chàng mang theo chút hờn dỗi kỳ lạ, còn có cả chút tức giận truy hỏi của thiếu niên.

Với A Âm, dù nàng là quỷ thì cũng không chịu được cảnh bị người trong lòng nghi ngờ ngay trước mặt, nàng nhếch môi, bỏ lại câu nói "Chàng chờ một chút".

Chàng ngẩng đầu lên thì không thấy người đâu nữa. Tiểu hòa thượng đã quen với những hành động như chớp giật của nàng, chỉ cúi đầu tập trung gõ mõ, thì thầm đọc kinh.

Mãi đến khi trời tối, thị nữ thu dọn bồ đoàn và hương trong viện, Trúc Hàn quay về phòng dành cho khách, chán nản lục tìm kinh thư lật xem, A Âm mới trở lại.

Tay nàng cầm một pháp khí hình cái chùy làm từ gỗ đàn hương, to gần bằng cánh tay của người trưởng thành, trông rất giống một cái ống tre. Mái tóc nàng rối bời, nhìn dáng vẻ khốn cùng như vừa chạy trối chết. Tiểu hòa thượng hỏi: "Ngươi lại gây chuyện gì à? Ầm ĩ như vậy…"

Nàng cầm ống chùy, đi lòng vòng trước mặt chàng, khuyên tai lay động theo từng bước chân.

"Đây là chùy truy hồn, pháp khí của Chung phán quan*, bị ta "mượn" dùng. Chờ ta đến phòng của Trần Hoài Nhu dùng một lát là có thể truy lùng được mùi của ác quỷ. Bây giờ nó cố tình lẩn trốn nên khá khó tìm. Ngày thường những con quỷ bị truy bắt đều được ghi lại trong sổ, vừa nãy ta đến Địa Ngục hỏi, bọn họ nói ác quỷ nhiều quá, ngày nào cũng phải làm rất nhiều việc nên vẫn chưa kiểm tra xong, hiệu suất làm việc cực thấp.

Chung phán quan tên là Chung Quỳ, ông là vị thần trừ yêu diệt ma trong truyền thuyết của Trung Hoa.

A Âm hãy còn ngồi dưới đất, ngay bên chân Trúc Hàn chơi đùa pháp khí chưa được rót linh lực vào, dù sao bây giờ người nàng cũng dơ dáy bẩn thỉu nên chẳng thèm để tâm.

"Ta đến đòi Diêm Vương pháp khí, ông ấy bảo ta đi vào kho tìm, nhưng mấy thứ kia đều là đồ không có tác dụng bị bỏ xó. Ta đành phải quấn lấy Diêm Vương bảo ông ấy làm ta một món nhưng bây giờ ông ấy đang lên cơn lười biếng nên cứ kéo dài từ ngày này qua ngày nọ.

Nàng chán nản nói một tràng dài, ấy thế mà Trúc Hàn chỉ tập trung vào câu đầu tiên, chàng bỗng hỏi: "Thật sự là "mượn" sao?"

A Âm sửng sốt, sau đó đặt pháp khí xuống bên cạnh, ôm hai chân đang duỗi của chàng, ngẩng đầu nhìn gương mặt tràn ngập nghi ngờ của tiểu hòa thượng. Nàng ôm rất chặt, Trúc Hàn không rút ra được, trong lòng bỗng có cảm giác mềm mại, nữ quỷ quyến rũ lại dịu dàng khẳng định: "Đúng là mượn, chàng không tin ta ta sẽ ôm chàng như vậy mãi, chàng thoát không nổi đâu."

Chàng khuất phục trước hành động vô lại của nàng, định rút hai chân ra nhưng chàng nhận ra bởi vì nàng có linh lực nên khỏe vô cùng, người phàm sao có thể tránh được, cố giãy giụa chỉ khiến hai bên cọ sát vào nhau, càng thêm bối rối mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!