Chương 10: (Vô Đề)

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Hoài Bồ dùng cơm xong thì đi vào triều từ sớm, Trúc Hàn đến bên ngoài phòng của Trần Hoài Nhu tụng kinh. Trần Hoài Nhu là tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa, cho dù bây giờ nàng ta nổi loạn tế quỷ, cũng không làm ra những hành động quá phận.

Hoặc có lẽ là tính tình nàng ta mềm yếu nên không nhiều lời, chỉ trốn trong căn phòng mờ tối của mình như cũ.

Nàng ta tế quỷ, Trúc Hàn tụng kinh.

Đến giờ, có người hầu đi vào trong thay hoa quả tươi, trong phòng vang lên những tiếng động nhỏ ngắn ngủi rồi yên tĩnh trở lại, căn phòng văng vẳng mùi chết chóc.

Tiểu hòa thượng chăm chú tụng kinh, Phạn âm vô hình lượn lờ, dần dần bao trùm xà nhà, giống như đang âm thầm đối kháng với thứ gì đó. Trong bóng tối, tia sáng màu vàng và tia sáng đen va chạm với nhau.

Đến khi Trần Hoài Bồ quay về nhà, trong phủ có thêm một vị khách mới đến. Sáng sớm hôm nay vị khách này đến đưa bái thiếp, tuyên bố mình là Thiên sĩ bắt quỷ, mấy hôm nay nhìn thấy dị tượng ở phủ họ Trần, đoán là có yêu ma làm loạn.

Mặc dù Trần Hoài Bồ tôn trọng lựa chọn thờ cúng của muội muội nhưng tận trong đáy lòng vẫn chán ghét ma quỷ, vậy nên hắn cung kính mời Thiên sĩ vào phủ, bụng thầm cảm thấy may mắn vì đối phương ăn mặc khiêm tốn, áo bào màu xám gọn gàng, chỉ là dung mạo quá lộng lẫy, làn da mịn màng giống hệt con gái.

Rõ ràng hắn là chủ nhà mà phải chạy trước chạy sau không ngừng, hắn nhỏ giọng thông báo với Trúc Hàn, trong phủ mới có một Thiên sĩ bắt quỷ tinh thông Âm Dương Ngũ Hành đến.

Trúc Hàn cũng không để ý, Phật pháp chỉ có thể độ hóa người đời, bắt quỷ tất nhiên không nằm trong khả năng của chàng, vậy nên chàng cũng không so đo chuyện này.

Mãi đến khi tiếng bước chân mang theo luồng gió vang lên trong viện kinh động đến hòa thượng. Chàng mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt chàng là vòng eo nhỏ nhắn thắt đai lưng màu xám khói. Mặc dù Trúc Hàn không nhìn kỹ cũng chẳng có chuyện sờ qua nhưng Trúc Hàn biết vòng eo ấy không giống eo của đàn ông.

Đạo gia tinh thông âm dương thuật sĩ, chẳng lẽ người này không phải đàn ông?

Lại nhìn lên trên, người ấy buộc tóc. Chàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự trách mình quá độc đoán, nếu đang ở thời Ngụy Tấn thì mới đặt nặng khí khái. Chàng nhắm mắt tiếp tục gõ mõ, lẩm bẩm tụng kinh.

Cũng giống như hôm qua dẫn Trúc Hàn vào trong nhìn lén hành động của muội muội, hôm nay Trần Hoài Bồ cũng làm vậy nhưng người này lại công khai đi vào, Trần Hoài Bồ không giữ được, thuật sĩ này hành động mau lẹ còn hơn cả người xuất thân nhà binh như hắn.

Thuật sĩ đứng bên cạnh Trần Hoài Nhu, nhìn thiếu nữ đang ở tuổi hoa đẹp nhất nhưng sắc mặt lại tiều tụy, trông tinh thần không được tốt.

Người ấy phát ra giọng nam khàn khàn, hỏi Trần Hoài Nhu:

"Tết Trung Nguyên có vui không?"

Lúc đầu Trần Hoài Nhu nhíu mày không vui vì có hơi thở lạ đến gần, nghe thấy câu nói này thì nàng ta đột nhiên quay đầu nhìn người đang bước đến.

"Ngươi là người phương nào?"

Đáp: Người bắt quỷ.

Hắn không nói gì nữa, cùng với Trần Hoài Bồ ra khỏi căn phòng tràn ngập cảm giác u ám khó chịu này, để lại một mình Trần Hoài Nhu ngồi tại chỗ nghi ngờ và khó hiểu. Lần này Trần Hoài Bồ cảm thấy thuật sĩ này quả thực có mấy phần tài năng, thái độ càng thêm kính trọng.

Thuật sĩ đi tay không, không cầm theo bất kỳ pháp khí nào, chỉ nói muốn đi dạo xung quanh một vòng, không cần Trần Hoài Bồ đi theo.

Lần này ở hậu viện biến thành cảnh tượng một hòa thượng một đạo sĩ ở chung, hòa thượng mặc áo cà sa, đạo sĩ lại trông không giống đạo sĩ.

Thuật sĩ kia làm bộ đi lại hai vòng rồi bước đến cạnh Trúc Hàn. Tiểu hòa thượng ngừng tụng kinh, nhạy bén mở mắt ra, giọng nói lạnh như băng:

"Đạo trưởng có chuyện gì?"

A Âm nhíu mày không hiểu, Đạo trưởng?

Trúc Hàn nghe thấy giọng nói quen thuộc, bởi vì đang giữ tư thế tĩnh tọa, chàng liền ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp đẽ, ngũ quan như đao khắc kia, nhưng đó không phải là gương mặt của A Âm.

Hôm nay môi nàng không to son, cũng không dùng phấn, mặc dù bờ môi trắng bệch, nhưng trái lại càng thêm tuấn tú trong veo.

"Ngươi vào phủ làm gì?"

Chàng nhìn qua rồi mở miệng chất vấn, chợt nhận ra khi nãy nàng nói giọng nam,

"Sao lại nói giọng đàn ông?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!