Chương 7: Lộ Mặt Gian Thương

Hai người đang nói chuyện thì Phương Nam rụt rè thò đầu ra:

- Này ... Tôi còn chưa biết tên cậu, phải xưng hô thế nào đây?

Lâm Tuyền tới giờ mới nhớ ra đúng là từ lúc quen nhau tới giờ còn chưa giới thiệu bản thân, hứng thú hỏi:

- Chị không sợ chúng tôi lừa bán mất à?

- Lúc mới lên xe thì rất là quyết tâm, nhưng càng đi xa nhà tôi càng sợ, nghe loa thông báo đến trạm Tĩnh Hải, chân nhũn cả ra, thiếu chút nữa thì khóc rồi, lại còn chuyện kia nữa, nếu không có các cậu tôi đã chẳng biết phải làm sao?

Phương Nam vành mắt đỏ hoe, gượng nở nụ cười thật rạng rỡ:

- Các cậu được mấy tuổi chứ, tôi coi cả hai như em trai mình thôi, còn lừa được tôi à? Chúng ta quen nhau một lúc rồi, cậu phải nói cho tôi biết tên chứ, chỉ biết Quách Bảo Lâm gọi cậu là Tiểu Ba Ba.

Lâm Tuyền chà tay, chen qua bên cạnh Phương Nam vào phòng, bả vai trong chớp mắt chạm vào thứ gì đó mềm mềm, không dám nhìn phản ứng của cô, nói:

- Chị cứ gọi tôi là Tiểu Ba Nhi là được, bọn Quách Tử đều gọi tôi như thế. Đại danh của tôi là Lâm Tuyền, là suối chảy trong rừng, nghe không khí thế lắm.

- Lâm Tuyền, Lâm Tuyền ...

Phương Nam lẩm bẩm tên của y:

- Cái tên rất nhã, hợp với cậu đấy.

- Đọc rất là quái phải không?

Quách Bảo Lâm cũng học Lâm Tuyền chen vào:

Phương Nam tránh sang trước, không để hắn chạm vào mình:

- Làm gì có? Cái tên này rất có học thức, nhưng không thân thiết bằng cái tên Tiểu Ba.

Hiện giờ trời đã tối, thời tiết rất tốt, Quách Bảo Lâm lấy báo trải lên mặt đất, đặt gà quay, chân giò, thịt bò lên đó, kéo cái hộp đựng bia ở vách tường ra, ném cho Lâm Tuyền một ***, Phương Nam một ***.

Phương Nam giật mình, *** bia sút nữa thì tuột tay rơi xuống:

- Tôi không biết uống đâu.

- Bia thôi mà không sao, chúng ta không có cơm, uống chút cho no.

Phương Nam ngần ngừ mở nắp ***, ngồi dựa vào vách tường. Lâm Tuyền đang chuyên chú xé miếng đùi gà béo ngậy, vô tình nhìn thấy Phương Nam từ trán tới cổ bừng lên một sắc đỏ như hoa đào, cầm lấy *** bia lắc lắc, chưa uống được bao nhiêu, nói:

- Thôi, chị đừng uống nữa, ăn chút thịt cho đỡ đói.

Quách Bảo Lâm bị dung mạo của Phương Nam làm ngây ra như gà gỗ, mất một lúc mới tỉnh lại, ghé đầu qua nói nhỏ:

- Mày nỡ để chị ấy mai mang dưa thối ra bến xe bán à?

- Mày nói dưa thối à?

Lâm Tuyền xách tai Quách Bảo Lâm, quay người hắn đi nói:

- Tiền chi tiêu kỳ nghỉ hè này của chúng ta cùng với tiền lương của Phương Nam trông cả vào số dưa thối đó đấy, mày không đành lòng thì mày mang đi bán nhé.

- Rồi, rồi, xem như tao chưa nói gì cả.

Quách Bảo Lâm rối rít xua tay, cười cầu tài:

Lâm Tuyền quay đầu lại, mặt Phương Nam không tự nhiên lắm, chắc là mấy lời thì thầm vừa rồi của bọn họ, cô đã nghe hết rồi. Tuy nói chỉ là tạm bợ, dù sao cũng không phải là công việc đàng hoàng, Phương Nam không nói ra, có thể thấy vì cuộc sống mà phải nhẫn nhục rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!