Ở hiệu tạp hóa đầu ngõ, Phương Nam tay nắm chặt điện thoại, cố lấy giọng bình tĩnh nói :
- Mẹ, không có gì đâu, chỉ là đột nhiên nhớ Tư Vũ, muốn nghe giọng nó thôi, mẹ đánh thức nó cho con …
Một lúc sau bên đầu kia điện thoại truyền tới giọng cô bé còn ngái ngủ :
- Mẹ, sao mẹ đi lâu thế chưa về ? Con nhớ mẹ lắm …
Nghe giọng cô bé, Phương Nam không kìm được hai hàng nước mắt :
- Tư Vũ ngoan, mẹ nhớ con … mẹ sẽ về sớm …
….
Khi Lâm Tuyền tỉnh dậy lần nữa thì đã tám giờ rồi, bên ngoài có tiếng hắt nước, Lâm Tuyền ngồi dậy nhìn qua rèm cửa, thấy bóng người bận rộn bên ngoài, tiếng Quách Bảo Lâm và Triệu Tĩnh trêu ghẹo lẫn nhau nghe rất rõ.
Trên bàn đặt một bát cháo thịt nạc trứng muối, chắc là Quách Bảo Lâm mang từ Tú Thủy Các tới, còn có bàn chải đánh răng đã dùng, một bộ quần áo để thay.
Do những thứ ăn vào hôm qua đã nôn sạch sành sanh rồi, lúc này cơn đói cồn cào ruột gan kéo tới, Lâm Tuyền vội vàng lấy bàn chải đánh răng, nặn ra ít kem đánh răng, chạy ra sân, chẳng rửa mặt, cũng mặc kệ Quách Bảo Lâm đánh răng cho nhanh rồi chạy vào nhà húp sạch bát cháo, đợi phục hồi chút sức lực mới ra ngoài chào hỏi.
- Thằng chó, cảm giác thế nào?
Quách Bảo Lâm háy mắt hỏi:
- Mày cứ thử qua là biết, ở Tú Thủy Các đã nôn một lần rồi, nôn xong lại uống bia tiếp, cảm giác không dễ chịu chút nào.
Lâm Tuyền làu bàu:
Quách Bảo Lâm cười trên đau khổ của người khác:
- Ai hỏi cái đó, tao hỏi mày
"nhất dạ ngự lưỡng nữ" ra sao?
- Ngự cái đầu mày, mày uống như tao rồi ngự cho tao xem.
- Thì ra là mày cũng có cái tâm tư ấy, chẳng qua có lòng không có sức ....
Quách Bảo Lâm cười càng lúc càng đều:
- Áo sơ mi là đồ cũ của tao, còn quần sịp là đồ mới, tao không có sở thích mặc chung quần sịp với mày.
Lâm Tuyền thấy quần áo được gấp gọn gàng để đầu giường, trên bàn còn có bát cháo :
- Mày chu đáo như thế từ khi nào vậy, ngay cả cháo thịt nạc cũng chuẩn bị sẵn.
- Ài, tao làm sao mà nghĩ tới những việc đó được, là Phương Nam bảo, cô ấy đối xử với mày thật chu đáo, tiếc là mày vừa vào nhà đã nôn hết lên người cô ấy.
Lâm Tuyền quay đầu đảo một vòng, không thấy bóng hình xinh đẹp của Phương Nam:
- Phương Nam đâu, tới bến xe à?
- Vừa rồi còn ở đây cơ mà, Tiểu Nha Đầu, Phương Nam đâu rồi?
Trương Dịch Phi đang lấy một miếng dưa ngâm trong nước ra:
- Chị Phương Nam có việc ra ngoài rồi, một lát nữa sẽ về.
Lâm Tuyền vào phòng tắm nước lạnh, thay quần áo Quách Bảo Lâm đem tới, rất vừa vặn, chiếc áo sơ mi nam màu cà phê chưa được mặc, cổ áo, ống tay còn chưa biến hình. Lâm Tuyền lấy làm lạ, Quách Bảo Lâm cao 183 cm, nặng 86 kg, lúc nào lại gầy như thế, Lâm Tuyền nhẹ hơn Quách Bảo Lâm tới 40 cân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!