Chương 15: Lâm Tĩnh Sơ

- Đồ chết đâm chết chém, hiệu đang kinh doanh, anh bỏ đi đâu? Bị lừa mất 20.000 thì làm sao nào, đều là tiền bà đây cho người ta xoa mông bóp vú kiếm được, bằng cái tay nghề cắt tóc chó má của anh mà nuôi được tôi à?

Cô gái tất nhiên không phải hạng vừa tru tréo:

- Bây giờ phải làm sao, thức khuya dạy sớm làm lụng hai năm trời, báo cảnh sát đi.

- Báo cảnh sát thì được cái rắm ấy, mẹ cái đám chó đó chỉ biết bóp vú bà, bọn chúng biết bắt trộm à? Báo cảnh sát thì có tác dụng gì? Bọn chúng lấy được tiền là cao chạy xa bay rồi, ở đó cho mà tóm à?

- Không báo thì làm sao?

Lâm Tuyền đợi cho tiếng cãi vã trong hiệu cắt tóc lắng dần, nhảy tại chỗ mấy chục cái, đột nhiên xông tới, đẩy văng cửa kính ra, nhìn một lượt, thấy bà chủ thì nhớn nhác hỏi lớn:

- Bà chủ, người kia đâu, người trúng thưởng đâu?

- Trúng cái cục *** …

Nam nhân gầy gò chừng 30, mặt như cái lưới cày, lúc này hắn nghe thấy trúng thưởng là nổi khùng, chửi luôn:

Bà chủ tóm ngay lấy nam nhân kia lôi ra sau, nam nhân kia thiếu tí nữa ngã chổng vó. Bà chủ ổn định lại tâm tình, hỏi:

- Cậu là chàng trai vừa mới gội đầu à?

- Đúng là tôi, vừa rồi chẳng phải nói đi cùng cô gái lĩnh thưởng sẽ tặng 10.000 sao? Tôi vừa lấy 5.000 đưa cho ấy ấy để đi lĩnh thưởng.

Lâm Tuyền mắt đảo quanh hiệu cắt tóc:

- Chẳng lẽ cái anh kia lấy tiền trước đưa cô gái đi rồi à? Ôi, nhà tôi ở tận Tân Phổ, hơi xa một chút, nếu không số tiền kia là của tôi rồi.

Hai mắt đỏ hoe của bà chủ đảo vài vòng, gắng gượng lắm mới rặn ra được nụ cười giả dối:

- Người nam kia còn chưa quay lại, cô gái kia có chuyện gấp đi rồi, lấy chỗ tôi 5.000. Nắp chai trúng thưởng còn ở chỗ tôi, đợi tôi đổi tiền thưởng rồi cô ấy sẽ tới chia phần.

Lâm Tuyền thở dài nuối tiếc:

- Chị may thật đấy, bỗng dưng được 10.000.

- Người anh em, cậu không biết, tôi cũng đang rầu thối ruột đấy.

Bà chủ làm bộ mặt đưa đám:

- Lúc nãy tôi mới nhớ ra, tôi và chồng tôi cũng đều nộp chứng minh thư để làm giấy tạm trú rồi, mấy ngày nữa không thể đổi được tiền. Chẳng những có lỗi với cô ấy, còn khiến cô ấy vất vả tới chỗ chúng tôi lấy lại tiền. Người anh em, cậu có chứng minh thư Tĩnh Hải không?

- Đương nhiên rồi.

Lâm Tuyền vội vàng mở ví lấy chứng minh thư ra vẫy vẫy.

- Vậy cậu đưa cho tôi 5.000, chúng tôi đưa nắp chai cho cậu đi lĩnh thưởng. Lĩnh thưởng xong cậu chỉ cần đưa cho tôi 15.000 để tôi đưa cho cô gái kia.

- Thật sao?

- Chúng tôi không có chứng minh thư, muốn kiếm số tiền này cũng chẳng được, thôi thì để cậu hưởng vậy. Cậu đem số chứng minh thư ghi lại đi, để chúng tôi tìm cậu lấy tiền.

- Cái gì, hai người không tin tôi à?

Lâm Tuyền bực bội giơ xấp tiền ra:

- Tôi vất vả chạy về nhà lấy tiền, giờ mồ hôi còn chưa khô, chị lại không tin tôi.

- Tin, tôi tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!