Chương 15: Quyết định khó khăn cuối cùng

Lý Đinh Sơn đoán được dụng ý của Hạ Tưởng, liền cố ý khuyên:

- Hạ Tưởng đừng làm càn, rượu trắng trộn bia uống dễ say lắm. Trưởng chi nhánh Lý lớn tuổi hơn cậu, uống nhiều dễ gây tổn thương thân thể, không tốt.

Lý Khai Lâm sao chịu thua chứ.

Hạ Tưởng dám công khai khiêu chiến quyền uy của y, khiến y căm hận khó tiêu, quyết tâm uống cho Hạ Tưởng gục tại chỗ mới chịu. Lời Lý Đinh Sơn vừa nói như lửa đổ thêm dầu, y lập tức đỏ mặt tía tai, đập bàn kêu lớn:

- Giám đốc Lý, nếu anh nể mặt tôi thì đừng khuyên tôi. Tôi thật sự muốn xem một thằng trẻ ranh mà cũng dám đấu rượu với tôi. Phản rồi.

Bộ dáng của hắn đúng là đỏ mặt tía tai.

Lý Đinh Sơn cười không nói gì, Cổ Hợp thấy Lý Khai Lâm ăn nói khó nghe, trong lòng không thoải mái, cũng khoanh tay xem náo nhiệt.

Hạ Tưởng không sợ Lý Khai Lâm làm loạn.

Nếu đã nói tới mức này rồi, hắn cũng không cần phải khách khí, liền nâng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch, buông chén nói:

- Mạnh mồm chẳng ích gì, uống rượu mới biết công phu thật.

Một bát được gọi là thủy lôi này chứa chừng nửa chai bia và ba chén rượu trắng.

Ở kiếp sau, bởi vì thành lập công ty nên phải giao tiếp với đủ hạng người từ công thương thuế vụ, v.v... Hạ Tưởng đã luyện được một tửu lượng rất tốt, cho dù thêm nửa chai rượu trắng và bốn năm chai bia cũng không thành vấn đề.

Hiện tại lại là giai đoạn thân thể ở trạng thái tốt nhất, hắn tự tin sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Lý Khai Lâm không chịu thua, cũng uống một bát thủy lôi cạn sạch, sau đó nheo mắt nhìn Hạ Tưởng, nói:

- Thế nào, còn loại gì nữa cứ tiếp tục mang ra đi, tôi tiếp tới cùng.

Hạ Tưởng không nói nhiều, gọi nhân viên phục vụ mang một cái cốc lớn, đổ toàn bộ chai bia vào, sau đó lấy một cái chén to bằng ba cái chén thường, rót đầy rượu trắng vào, thả cả chén vào trong cốc, nói:

- Cốc này gọi là tàu ngầm hạt nhân.

Nói xong, hắn cầm cốc lên, ngửa cổ uống, nháy mắt uống cạn sạch.

Lý Khai Lâm trầm mặt xuống:

- Còn tàu ngầm hạt nhân? Có tàu vũ trụ tôi cũng không sợ!

Y cũng điều chế một cốc, nghiêm túc uống cạn sạch.

Hai cốc rượu hỗn hợp vào bụng, Hạ Tưởng chỉ cảm thấy trong bụng như sông cuộn biển gầm, dạ dày co thắt lại, suýt nữa thì phun ra. Hắn thầm kêu nguy hiểm, xem ra thân thể này vẫn yếu hơn một chút so với tưởng tượng, cũng có thể là còn chưa hoàn toàn thích hợp với rượu.

Hạ Tưởng khó chịu, Lý Khai Lâm còn khó chịu hơn. Y cưỡng chế vài lần mới đè ép được thứ gần như đã vọt tới cổ họng. Hiện tại không thể phun, nếu phun chẳng khác nào thua thằng ranh kia. Nếu thật sự thua Hạ Tưởng, y cảm thấy còn khổ hơn là bị giết.

Hôm nay Lý Khai Lâm biết rõ là Hạ Tưởng cố tình chơi mình để rửa lại sỉ nhục lúc trước.

Lý Khai Lâm đứng lên, hơi lảo đảo nhưng vẫn kiêu ngạo nói:

- Chú nhóc, còn bản lĩnh nào nữa thì cứ mang ra. Tôi mà nói nửa chữ sợ thì tôi là đồ chó đẻ.

Hạ Tưởng chỉ đồ ăn trên bàn hỏi:

- Trưởng chi nhánh Lý có cần phải ăn mấy món để đổ bê tông trước không?

Lý Khai Lâm giơ đẩy tay Hạ Tưởng ra:

- Ăn cái rắm, uống! Hôm nay cậu không uống chết ở đây thì đừng nghĩ ra khỏi cửa này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!