Chương 646: (Vô Đề)

Dòng sông thời gian cuồn cuộn trôi về phía trước.

Tiểu Đế cơ địa phủ ở trong địa phủ lớn lên một cách hoang dã, từ một đứa trẻ ngây thơ dễ bị lừa, dần dần trở thành một tiểu bạo chúa.

Dưới địa phủ, nơi vốn lạnh lẽo và nặng nề, dần dần trở nên náo nhiệt.

"Bệ hạ! Ngài phải quản lý chứ! Nếu ngài không quản, quỷ vật dưới tay chúng ta thật sự không còn đường sống rồi!" Trung Ương Quỷ Đế mắt thâm quầng như gấu trúc, vừa khóc vừa tố khổ trong đại điện: "Tiểu Đế Cơ sai khiến Viêm Lam dựng ổ trong Trung Ương Quỷ thành, lửa kim ô của hắn suýt nữa làm các quỷ trong thành ta bị cháy thành quỷ khô rồi!"

"Lần thứ 867 rồi! Nàng ta ngày nào cũng kiếm chuyện với ta! Ta đâu có đắc tội với nàng ta đâu!"

Phạn U đặt tấu chương xuống, ánh mắt sắc bén nhìn qua, lạnh lùng nói: "Nếu muốn sống thì giao những kẻ không sạch sẽ dưới tay ngươi ra."

Trung Ương Quỷ Đế vẻ mặt vô tội: "Không sạch sẽ? Ý ngài là sao?"

Phạn U ném tấu chương chỉ lên án, "Cạch" một tiếng, như sức mạnh vạn trượng đổ xuống, Trung Ương Quỷ Đế nghe thấy tiếng "rắc rắc" của xương quỷ bị gãy, cả cơ thể quỷ bị đè xu. ống đất giống như con thằn lằn bị đập thẳng xuống đất.

Tiếng thét của hắn cũng bị nghẹn lại trong cổ họng.

Phạn U đứng lên, bước đến gần hắn.

Gương mặt tuấn tú, sắc bén của Phạn U lạnh lùng, hắn hơi ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn xuống, phun ra vài chữ: "Dã Cẩu Lĩnh, hương hỏa châu, điện thứ sáu."

Sắc mặt Trung Ương Quỷ Đế thay đổi, mồ hôi lạnh vã ra. Cảm giác áp lực trên cổ họng vừa buông lỏng, hắn vội vàng giải thích: "Ta… ta hoàn toàn không biết chuyện này từ trước! Không ngờ Biện Thành Vương lại to gan như vậy, dám ra tay với tiểu Đế Cơ!"

"Thật vậy sao?"

Áp lực trên người vừa lui, hắn còn chưa kịp thở phào…

Xoạt—

Một tấm da quỷ đẫm máu rơi phịch xuống trước mặt hắn — chính là của Biện Thành Vương.

Tim Trung Ương Quỷ Đế thót lên một nhịp. Khóe mắt hắn đảo sang bên, liền thấy thiếu niên mặc giáp đỏ đứng gần đó — chính là thành linh của Phong Đô Thành.

Ngay khoảnh khắc ấy, một bóng dáng nhỏ nhắn như cơn gió lốc từ bên ngoài xông vào, phía sau còn có một nam nhân tóc đỏ rực như lửa chạy theo.

"Tiểu quỷ, đi chậm thôi, lông của ta…" Viêm Lam vừa mắng vừa lải nhải.

Tiểu cô nương giống như một hạt đậu nhỏ trong chiếc váy đỏ như máu, đôi mắt xinh đẹp linh động. Vừa xông vào đã "bụp" một phát nhảy lên người Trung Ương Quỷ Đế, chỉ nghe "rắc" một tiếng.

Xương vừa mới nối lại đã bị gãy lần nữa. Toàn thân Trung Ương Quỷ Đế mềm nhũn như cá khô, cả người bị đạp cho dính sát xuống đất.

"Tiểu Tô Tô! Ngươi ra tay nhanh quá! Ta còn chưa chơi đủ đâu!"

Thiếu niên giáp đỏ mím môi, không nói gì.

Acnes

Ánh mắt Phạn U rơi trên tiểu cô nương kia, sát khí lạnh lẽo quanh thân như bị hòa tan, dù gương mặt vẫn giữ vẻ lãnh đạm xa cách.

Tiểu Đế Cơ ngẩng đầu nhìn hắn, vừa định nhe răng cười rạng rỡ thì Phạn U đã lập tức dời mắt đi chỗ khác.

Tiểu cô nương chu môi, sợi tóc dựng ngược trên đỉnh đầu cũng cụp xuống buồn bã.

"Hung quỷ đã bị diệt. Ngươi nên quay về núi La Phong đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!