Chương 5: Ngài còn là nam nhân không?

Tiêu Trầm Nghiên: "……"

Hắn nhớ lại trong cơn mê man đêm qua hắn đã chạm phải mùi hương thanh khiết như tuyết đầu mùa. Mùi hương ấy dường như lại đang khuấy động trong không khí khiến cơ thể hắn vô cớ nóng lên một cách kỳ lạ.

Như thể có một ngọn lửa xộc thẳng vào đầu óc.

Rầm!

Thanh Vũ nhìn nam nhân mặt mày âm trầm đóng cửa bỏ đi, đảo mắt một cái, lầm bầm: "Nhóc con", rồi chui vào chăn ngủ tiếp.

Ngoài cửa, thị vệ lo lắng canh chừng suốt đêm.

Bách Tuế thấy người bước ra, vừa thở phào được một nửa thì nghẹn ngay cổ họng, những người khác cũng mang vẻ mặt như gặp quỷ, đồng loạt nhìn chằm chằm vào mặt và cổ Tiêu Trầm Nghiên.

Tiêu Trầm Nghiên nhận ra điều gì đó, sắc mặt sa sầm, siết chặt áo choàng: "Trước tiên đến thư phòng."

Nhưng mới đi được nửa đường thị vệ đã tới báo, Vân Hậu Hành đến phủ.

Tiêu Trầm Nghiên thoáng hiện vẻ châm chọc trong mắt, xem ra đối phương đã chờ cả đêm, không nhận được tin hắn chết thì ngồi không yên nữa rồi.

"Yêu đạo tên Vô Song kia đã thẩm vấn ra gì chưa?"

"Người vẫn hôn mê, dù tra tấn cũng không chịu tỉnh, trông có vẻ không phải giả vờ." Tư Đồ Kính nói.

Tiêu Trầm Nghiên thoáng dừng chân.

Tư Đồ Kính nhún vai, tỏ ý sâu xa: "Những cách có thể thử thuộc hạ đều đã thử. Có khi là người mới vào phủ không muốn để nữ yêu đạo kia tỉnh lại cũng nên."

Ánh mắt Tiêu Trầm Nghiên chợt lóe lên một tia u ám.

"Dẫn Vân Hậu Hành đến Trích Tinh viện, ngoài ra, đưa Vân Ngọc Kiều cùng quan tài kia tới, để Vân Hậu Hành – vị phụ thân tốt này – tự mình đến nhận nữ nhi của hắn."

Là phụ thân đương nhiên nhận ra nữ nhi của mình là thật hay giả, là người hay quỷ.

Hắn cũng muốn xem thử, "Vân Thanh Vụ" khi gặp vị "phụ thân tốt" này sẽ có phản ứng thế nào.

Ở Trích Tinh viện, Vân Hậu Hành quỳ sụp xuống khi nhìn thấy Vân Ngọc Kiều trong quan tài với bộ dạng chết thảm.

Ông ta nhìn nam nhân khoác áo choàng đang nhàn nhã uống thuốc dưới hành lang, trong mắt ánh lên tia lệ quang, tranh giành thế chủ động:

"Vương gia! Nữ nhi của hạ quan gả vào vương phủ, sao lại chết thảm thế này?!"

Tiêu Trầm Nghiên đặt bát thuốc xuống, trên gương mặt tuấn tú mang theo bệnh khí nặng nề, dường như mọi sắc bén đều bị mài mòn, nhưng khi cất lời hắn vẫn tạo ra áp lực mạnh mẽ:

"Vân Thượng thư đãng trí rồi sao? Quan tài và xác chết đều do phủ của ngài đưa đến, giờ lại đến chất vấn bản vương?"

Vân Hậu Hành giả vờ thương tiếc: "Hôm qua đúng là trưởng nữ của ta đột ngột qua đời trước khi xuất giá, nhưng thứ nữ Vân Ngọc Kiều lúc vào phủ vẫn là người sống!"

"Vậy sao?" Tiêu Trầm Nghiên giả vờ kinh ngạc nhướng mày.

Bách Tuế tặc lưỡi: "Vân Thượng thư nhớ nhầm rồi, rõ ràng người sống vào phủ là đại tiểu thư, còn người chết là nhị tiểu thư."

Vân Hậu Hành sững sờ, còn vị đạo sĩ trẻ tuổi vẫn đứng im bên cạnh cũng bất ngờ mở mắt.

Vị đạo sĩ này tên là Vô Cực, chính là sư huynh của nữ đạo sĩ theo bên cạnh Vân Ngọc Kiều đêm qua, cũng là kẻ đã luyện ra "hoạt nhân sát".

Tối qua hắn cảm nhận được "hoạt nhân sát" đã kích hoạt thành công, theo lẽ thường thì phủ Yểm vương khó tránh khỏi kiếp nạn nhưng sự việc có vẻ bất thường, cộng thêm không có tin tức từ sư muội nên sáng nay hắn mới đi theo Vân Hậu Hành tới đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!