Chương 49: Chẳng phải chúng ta đã từng ngủ chung rồi sao

Thanh Vũ cắn xong liền chạy mất, để lại một mình Tiêu Trầm Nghiên trong thư phòng.

Cảm giác tê tê ở đầu ngón tay trỏ bên phải vẫn chưa tan, cảm giác ngứa ngáy khiến lông tơ ở cổ và sau tai dường như dựng đứng cả lên.

Từ trước đến nay hắn luôn sống cùng hàn khí, nhưng lúc này cảm giác bứt rứt chạy khắp người lại mang đến một cảm giác khác lạ, mạnh mẽ đến mức hắn không thể không để ý.

"Gọi Tư Đồ Kính vào."

Chốc lát sau, Tiêu Trầm Nghiên thấy một gã hói đầu đi khập khiễng bước vào, ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt sưng vù như bánh bao của gã, môi mỏng mím chặt, quay đi chỗ khác, trong giọng nói ẩn chứa sự nhẫn nại.

"Thôi, ngươi lui xuống đi."

Bộ dạng xui xẻo như đang thập tử nhất sinh của Tư Đồ Kính khiến ngay cả Yếm Vương vốn sắt đá cũng sinh lòng thương xót.

Tư Đồ Kính muốn khóc, nước mắt bị kẹt trong khe mắt sưng vù, làm mờ tầm nhìn, giọng nói như tiếng lợn kêu: "Vương gia ơi, Tiêu Trầm Nghiên… A Nghiên của ta ơi… lần này ngài thật sự phải cứu ta…"

"Cứ xui xẻo thế này, ta thật sự sẽ chết mất…"

Nam nhân kìm nén đôi mày nhướng lên, hít sâu một hơi, cũng thực sự không hiểu: "Ngươi rốt cuộc làm sao mà thành ra bộ dạng này vậy?"

Mấy ngày trước ra ngoài bị ong vò vẽ đốt, ngã sấp mặt trên đường bằng phẳng, nhưng ít ra vẫn còn hình dạng người.

Hôm nay…

Sáng sớm không phải vẫn còn lành lặn sao?

Nước mắt Tư Đồ Kính trào ra.

Làm sao hắn có thể nói rằng mình chỉ đi ngang qua bên hồ trong phủ, chân trượt ngã xuống, không chỉ bị đập chân trật cổ chân, vất vả lắm mới bò dậy được, mặt còn đập thẳng vào ổ cóc chứ?

Vừa nãy đói quá, định vào nhà bếp tìm chút gì ăn, vừa mới đốt lửa đã làm cháy luôn tóc mình.

Tiêu Trầm Nghiên nghe xong im lặng.

"Vương phi chắc chắn biết rõ chuyện này." Tư Đồ Kính nức nở: "Mấy ngày trước nàng còn bảo ta: Bảo trọng!"

Tiêu Trầm Nghiên nhớ đến đêm đi đường Âm Dương đó, "vị khách không mời" đến phủ, Tư Đồ Kính cũng bắt đầu xui xẻo từ đêm đó.

"Nàng vừa mới đi."

Tiêu Trầm Nghiên nhìn bộ dạng xui xẻo của Tư Đồ Kính, bất đắc dĩ lắc đầu: "Đi thôi."

Người sau vội vàng lật đật đi theo, nếu không mau chóng đi ôm đùi Vương phi, hắn sợ mình sống không qua đêm nay.

"Nói này, đêm khuya thế này vương gia gọi ta đến có chuyện gì?"

Tiêu Trầm Nghiên im lặng một lúc, bị khuôn mặt bánh bao của Tư Đồ Kính làm phân tâm, cảm giác khác lạ và bứt rứt kia cũng nhạt dần.

"Không có gì, có lẽ là bổ quá rồi."

Bát canh nhân sâm đêm nay, dương khí quá nặng.

Tư Đồ Kính: Cái gì vậy? Bổ cái gì?

Diên Vĩ viện.

Thanh Vũ vừa tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, nghe nói Tiêu Trầm Nghiên lại đến, còn tưởng hắn đến tìm nàng tính sổ.

Xắn tay áo lên, mang tinh thần đêm nay sẽ đánh nhau ba trăm hiệp với hắn mà bước ra ngoài, nhưng khi thấy cái bánh bao bên cạnh hắn, Thanh Vũ giật mình: "Bánh bao tinh? Tư Đồ Kính, sao ngươi mỗi ngày một bộ dạng vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!