Chương 48: Hàm răng ngọc của thiếu nữ cắn vào đầu ngón tay hắn

Bữa tối hai người ăn cùng nhau trong thư phòng.

Trước bữa ăn, Thanh Vũ bảo người nấu thêm một bát canh nhân sâm, nàng liếc mắt nhìn, thấy trong bát có đến hai sợi râu sâm, nhướn mày:

"Sao lại nhổ đến hai sợi?"

Bách Tuế nhìn qua, cũng ngạc nhiên nói: "Canh sâm là thuộc hạ đích thân nấu, thật sự chỉ cho một sợi thôi mà."

Vì biết củ nhân sâm quý giá, khi cắt râu sâm hắn đặc biệt cẩn thận.

"Hai sợi râu sâm nấu canh có ảnh hưởng gì không?" Bách Tuế lo lắng hỏi.

Thanh Vũ cầm đũa gắp thức ăn: "Cũng không sao, dù sao vương gia nhà ngươi âm khí nặng, bổ không chết được."

Tiêu Trầm Nghiên: "…"

Bách Tuế: "…"

Lời này nghe sao kỳ cục thế.

Bách Tuế hít sâu một hơi, định nói vị quỷ cô nãi nãi này dám công khai bàn tán về vương gia nhà mình, thật quá đáng.

Nhưng ánh mắt lại rơi vào mặt vương gia nhà mình.

Ừm?

Nam nhân khẽ liếc mắt phượng, nhẹ nhàng liếc sang bên cạnh, tuy không cười nhưng đôi mày mắt thư thái, chẳng còn vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày.

Bách Tuế suýt tưởng mình hoa mắt.

Hắn liếc xuống dưới, kêu lên kinh ngạc: "Sao lại thêm một sợi râu sâm nữa?"

Tiêu Trầm Nghiên liếc thấy một bóng đen, đột ngột ra tay đã nắm được bóng đen đó.

Một tiểu nhân sâm bị hắn túm lấy cành lá, râu sâm uốn éo.

Bách Tuế trợn mắt há miệng: "Đây chẳng phải là tiểu nhân sâm đó sao, sao nó lại…"

Ngay sau đó, thấy tiểu nhân sâm cực kỳ xu nịnh tự nhổ một sợi râu, ân cần đưa đến trước mặt Tiêu Trầm Nghiên.

Ý tứ nịnh bợ, không thể hiển nhiên hơn!

Thanh Vũ tặc lưỡi: "Đồ sâm xu nịnh."

Tiêu Trầm Nghiên buông tay ra, tiểu nhân sâm không những không chạy, còn chớp mắt cọ vào người hắn, bộ dạng đó, chỉ thiếu nước khắc lên người: "ăn ta đi ăn ta đi ăn ta đi".

"Nàng dạy nó à?" Hắn nhìn sang Thanh Vũ.

Thanh Vũ đang ăn thịt viên đầu sư tử, lười cả liếc mắt, nói qua loa: "Chắc là nhân sâm cái, thèm mặt ngài, vì yêu mà hiến thân."

Tiếng cười khúc khích vang lên, là các hắc giáp vệ bên cạnh không nhịn được.

"Hoang đường." Tiêu Trầm Nghiên quét tiểu nhân sâm xuống đất, mày mắt lộ vẻ chê bai.

"Loài tinh quái này có trực giác nhạy bén hơn người, đặc biệt là trong việc tìm lợi tránh hại."

Thanh Vũ húp thêm ngụm canh, vẻ mặt thỏa mãn: "Nó tự nguyện nhổ râu cho ngài ăn, lại không biết xấu hổ muốn cọ vào ngài, tất nhiên là vì theo ngài có lợi."

"Ngài cứ yên tâm ăn, dù sao nó cũng không rộng lượng đến mức nhổ chết mình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!