Chương 45: Thanh Vũ cảm thấy eo mình sắp bị bóp gãy rồi

Nam nhân khoác áo choàng đen rộng, dưới vương miện vàng là gương mặt lạnh lùng, sắc nét, như mực đậm đặc không thể hòa tan, hoàn toàn bao phủ thân hình nữ tử trong bóng râm của mình.

Bàn tay siết chặt lấy eo thon của nàng, gân xanh nhạt nổi lên mờ mờ, chuỗi phật châu trên cổ tay tựa như sương sớm đọng trên tuyết, tỏa ra hơi lạnh thấu xương.

Sức mạnh và lạnh lẽo, cũng như chủ nhân của nó, xâm nhập đầy bá đạo.

Hạ cằm lướt qua đỉnh tóc Thanh Vũ, Tiêu Trầm Nghiên chậm rãi nghiêng đầu, dường như vô thức, bờ môi lướt nhẹ qua tóc mai nàng, cho đến khi dừng lại bên tai, ánh mắt sắc bén mới thu về, dừng lại trên gương mặt nàng không chút rời đi: "Vương phi thấy thế nào?"

Thanh Vũ cảm thấy eo mình sắp bị bóp gãy rồi.

Không trách trước đó nàng có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, hóa ra là Tiêu Trầm Nghiên.

Hơi thở bên tai khiến nàng cảm nhận được vài phần nguy hiểm nhưng lúc này nàng càng để tâm đến Thất Khiếu Linh Lung Tâm của Tạ Sơ hơn.

Sự nhiệt thành trong mắt nàng không che giấu nổi, dù vẫn bị Tiêu Trầm Nghiên giam cầm trong lòng, ánh mắt nàng vẫn cứ gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Sơ.

Người ngoài nhìn vào còn tưởng Tiêu Trầm Nghiên là kẻ ác bá chen ngang, phá hoại đôi uyên ương.

Bàn tay dưới lớp áo của Tiêu Trầm Nghiên siết chặt hơn, ánh mắt cảnh cáo nhìn nàng.

Thanh Vũ nhăn mặt, trừng mắt nhìn lại. Hai người bốn mắt giao nhau, hơi thở đan xen, tia lửa đối chọi chỉ có họ mới nhận thấy, còn người ngoài nhìn vào lại chỉ thấy mờ ám.

Đám hắc giáp vệ đi theo đều ngượng ngùng dời mắt, mặt nóng bừng.

Vương gia và vương phi ngay trước mặt bao người lại… khụ… quá mức tùy ý rồi.

Nhưng sự đối đầu thầm lặng giữa ba người này lại khiến người ta cảm thấy mối quan hệ giữa họ thực sự phức tạp!

Rõ ràng là nàng nhìn Tạ Sơ, nàng không nhìn Tiêu Trầm Nghiên, Tiêu Trầm Nghiên lại nhìn nàng!

"Nếu vương gia đã ở đây, vậy tại hạ xin cáo từ trước." Phá vỡ bầu không khí này vẫn là Tạ Sơ.

Nhìn "sự thân mật" giữa Tiêu Trầm Nghiên và Thanh Vũ, ánh mắt hắn lóe lên một tia u ám, nhưng ngay sau đó lại trở về vẻ lãnh đạm, xa cách như thường, hắn chỉ khẽ gật đầu với hai người rồi bước lên xe ngựa.

Thanh Vũ nhíu mày, cổ họng phát ra âm thanh như muốn níu kéo: "A… ưm…"

Đừng mà! Nàng còn muốn lại gần cảm nhận nhịp đập của Thất Khiếu Linh Lung Tâm thêm chút nữa!

"Nhìn chưa đủ? Hay để bản vương đi, mời Tạ Sơ quay lại tiễn nàng về phủ?"

"Ngài đừng đi." Thanh Vũ liếc hắn, "Ngài chạy theo bắt người về cho ta—ưm…"

Tiêu Trầm Nghiên đưa tay bịt miệng nàng, kẹp chặt đầu nàng vào lòng, sải bước đi ra ngoài, hắc giáp vệ đã dắt xe ngựa tới.

Thanh Vũ bị hắn nhét thẳng vào trong xe, còn chưa kịp ngồi vững đã cảm nhận bóng tối bao trùm, ngẩng lên liền chạm phải đôi mắt phượng sâu như mực lạnh lẽo.

Thanh Vũ cảnh giác co rụt cổ: "Làm gì?"

"Lời khuyên hôm qua của ta, nàng một chữ cũng không nghe vào tai."

"Không thì sao." Thanh Vũ hừ một tiếng, dứt khoát tựa lưng vào vách xe, cũng không buồn giả bộ với hắn: "Chẳng lẽ ngài thực sự coi ta là vương phi của ngài?"

Tiêu Trầm Nghiên ngồi đối diện, chỉ thấy sự khiêu khích không che giấu trên gương mặt nàng chói mắt vô cùng.

Nhưng trong đầu hắn lại hiện lên ánh mắt nhiệt thành đến mức suýt nhào vào người đối phương khi nàng đối diện với Tạ Sơ.

Giọng điệu hắn vô thức trầm xuống:

"Lễ giáo không ràng buộc được nàng, nàng làm gì sau lưng, bản vương không muốn quản."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!